Chân mày của người đàn ông nhíu rất sâu, ước chừng phải mất nửa phút
mới tiêu hóa được những lời này, lại tự cho mình là thông minh coi phản
ứng của cô là chứng sợ hãi hôn nhân, tâm trạng của anh chìm xuống, nói
với cô, "Chuyện kết hôn cần nước chảy thành sông, bây giờ chúng ta ở bên
nhau, chờ em đã chuẩn bị xong, chúng ta lại nói tiếp nhé."
Cô lắc đầu, cố chấp lại đau lòng nói, "Không! Sự chuẩn bị này, rất dài rất
khó, có thể sẽ. . . . . . vĩnh viễn!"
Đối với vấn đề của anh, cô càng thấy rõ sự ích kỷ của mình.
Cô mong đợi tình yêu của anh, đối xử tốt với cô, nhưng, tính đến chuyện
kết hôn, cô lại do dự.
Làm con gái nuôi của nhà họ Cố, điều mà cô không dám nắm chắc nhất,
chính là việc hôn nhân của mình!
Cơ thể và hôn nhân của con gái nhà họ Cố, đều sẽ bị mang ra giao dịch
trên thị trường, huống chi, từ khi cô được nhà họ Cố nhận nuôi, thì nhất
định cô đã bị coi như một món hàng để tiến hành mua bán rồi.
Mặc dù bây giờ cô đã đi khỏi nhà họ Cố, nhưng dù sao cũng vẫn có sự
ràng buộc với nhà họ Cố.
"Mãi mãi?" Người đàn ông nheo mắt lại, cái trán bắt đầu nhảy lên kịch
liệt, "Ý của em là, sẽ không kết hôn với anh, vậy người khác thì sao?"
Lần đầu tiên từ trên người cô anh cảm nhận được, cái gì gọi là ‘ tự mình
đa tình ’, sự ấm áp lưu luyến vừa rồi, hình như tất cả đều đã biến thành tro
bụi!
Cô cắn cắn mội, do dự, tạm thời cô không có cách nào trả lời vấn đề của
anh.