LỤC THIẾU CƯNG VỢ TẬN TRỜI - Trang 337

Tôi vốn hiểu được lòng ánh trăng, thế nhưng ánh trăng lại chiếu đi đâu

mất rồi, tim của anh giống như bị người xé rách ra, lục phủ ngũ tạng đều
đau .

Người đàn ông cắn chặt hàm răng, cơ bắp ở cằm khẽ run lên, "Cố Tử

Mạt, đột nhiên anh lại cảm thấy, anh không hiểu được em!"

Đại thiếu gia nhà họ Lục trầm ổn cơ trí, quyết định sách lược, vào trận

không loạn, là kỳ tài hiếm có trên thương trường, đây là rất nhiều tinh anh
đưa ra đánh giá về anh, mà lúc này, anh và những lời ca ngợi này lại không
hề dính dáng đến nhau chút nào.

Anh xoay người, đi nhanh ra cửa, muốn đi vạch trần người được giấu

diếm trong quyển nhật ký, lúc cô tìm chìa khóa, đã đặt quyển nhật ký ở trên
khung cửa.

Anh khẩn cấp muốn biết, người nào ở trong đó, anh muốn kéo người đó

ra, đối kháng với anh ta một trận!

Phía trước có vô số cơ hội, anh cũng đều không mở ra xem, anh tôn

trọng cô như vậy, anh có năng lực thông qua một cuộc điều tra, sẽ biết được
toàn bộ quá khứ của cô, nhưng anh lại không làm, anh chẳng hề làm gì cả!

Vậy mà hôm nay, anh vô cùng tức giận, chung quy vẫn làm!

Cố Tử Mạt nhìn anh bước nhanh đi, cũng hiểu tâm tình của anh, chỉ có

thể yên lặng cúi đầu, ngón tay rất nhanh siết chặt cái nơ con bướm trên áo
choàng tắm, lẳng lặng chờ đợi tiếng cửa mở ra lại đóng vào.

Cô cúi đầu, không hề hay biết người đàn ông đã quay bước trở lại, anh

tiến lại gần cô một lần nữa, bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông bỗng chốc
giữ chặt eo của cô, cúi đầu liền phủ lên cô.

Không đợi cô phản ứng, anh đã phủ lên rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.