Cố Tử Mạt được như ý, dự đoán đúng người đàn ông này không cách
nào cãi lại, cô tiếp tục lặp lại, buộc anh, "Tiếp tục giả vờ đáng thương? Giả
bộ uất ức?"
Người đàn ông sao có thể để cô tùy ý giày võ nữa chứ, bàn tay nhanh
chóng cầm tay nhỏ bé vừa làm chuyện xấu của cô, nhẹ nhàng đặt tay cô ở
bên tay mình thổi thổi, than thở hỏi cô, "Thật sự giận? bây giờ tâm trạng
khá hơn chút rồi chứ?"
Cô dùng sức bỏ tay anh ra, ra vẻ không muốn gặp anh,tròng mắt đảo
chuyển, không nhìn anh, chỉ nhìn thời tiết, rất ấm ức nói: " Tâm trạng rất
xấu, giống hệt với thời tiết hôm nay!"
Cũng không biết thế nào, sau khi bọn họ nhận được giấy chứng nhận
xong, thời tiết lại xấu như vậy, vẫn cứ tối tăm, mây đen vẫn không tan