Hà Ân Chính vạn vạn không ngờ, bây giờ Cố Tử Mạt lại không ăn mềm
cũng không ăn cứng rắn, cục xương này, trong nháy mắt thì khó gặm rồi,
mà cả người anh ta, cũng có vẻ hơi khó chịu, chẳng qua là trong lòng
không phục, ngoài miệng vẫn ngang ngược, "Cố Tử Mạt, cô đã nghĩ kỹ, về
sau đừng hối hận! Cô hãy sống trọn đời với cái người đàn ông lai lịch
không rõ này đi!"
Chuyện ập lên đầu, vậy mà anh ta vẫn không chết tâm, vọng tưởng có
một ngày, Cố Tử Mạt quỳ xuống cầu xin anh ta, chỉ cần trong đầu nghĩ đến
tình cảnh này, thì anh ta lại giống như bị tiêm thuốc kích thích, cả người
đều vô cùng hưng phấn làm ra những cử chỉ điên rồ .
Lại nghe đến lời dọa nạt của Hà Ân Chính, cô cảm thấy rất không thú vị
rồi, hừ lạnh một tiếng, coi như là nghe được một lời hài hước, rất không sao
cả liếc Hà Ân Chính một cái, tựa đầu nhìn thoáng qua, không có ý định tiếp
tục để ý tới anh ta. Ngược lại người đàn ông vẫn đứng bên cạnh cô, vừa rồi
vẫn trầm mặc, khoan thai mở miệng, "Nghe ý tứ của anh hà, là cảm thấy, so
sánh với tôi, anh hà có cảm giác hơn hẳn đi."
Vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như thường ngày, khóe môi nhếch lên,
nhìn qua cười như không cười, có một vẻ thanh tao khác.
Cho dù dưới loại tình huống bị coi thường, anh vẫn là một vẻ bình thản,
chân chính làm được đến mức không quan tâm thiệt hơn, phong thái bất
phàm cùng ưu nhã, vẫn tồn tại trên người anh chính là lời thuyết minh hoàn
mĩ nhất.
Hà Ân Chính bị hỏi như vậy, rõ ràng hơi sững sờ, nhìn thấy khóe miệng
đang nhếch lên một cách quỷ dị của Lục Minh Tuyên, anh ta cũng không
tránh khỏi một trận sợ hãi, nhưng ngược lại anh ta lại nhớ đến lời nói của
Cố Trinh Trinh, thì lập tức lại có sự can đảm của nghé con không sợ cọp
vậy.