Tình hình lúc này, lại trở thành, anh đi phía trước, cô ở phía sau.
Cô chép miệng, vẫn không hiểu lời của anh ta, không nhịn được hỏi anh
ta, "Anh vì Lâm Nhược Thủy có hai tên, cho nên cảm khái sao?"
Trong lòng cô nghĩ, đồ bảnh bao này thật nhàm chán.
"Thực ngốc!" Người đàn ông nói ra một câu, hiện tại anh không thể lý
giải được cấu tạo não bộ của cô, có lúc thật thông minh, có lúc lại ngốc
muốn chết, rõ ràng là là anh đang nhắc nhở cô, Lục Minh Tuyên chính là
Lục Duật Kiêu, trên thực tế Lục Duật Kiêu có hai tên, nhưng cô vẫn không
vặn tới cái chỗ cong này!
Nếu như vậy, anh cũng không có cách nào, anh cũng không tiện nói cho
cô biết, tôi không phải Lục Duật Kiêu, tôi là giả!
Đây không phải là đánh vào mặt của mình sao, đời này Kiều Tử Hoài
anh, cũng chưa từng làm loại chuyện này, về sau cũng không có khả năng
làm!
Thấy anh đã khôi phục hoàn toàn tinh thần trước kia, lại trở thành dáng
vẻ bảnh bao sang chảnh, cô nhịn không được mà vỗ trán nói: " Lục thiếu,
thật ra thì có lúc, tôi cũng có cảm giác. . . . . ." Nói tới đây, thì cô do dự.
Nếu nói rồi, chọc giận anh ta, anh ta lại muốn tìm cô báo thù, thì cô lại lỗ
vốn rồi.
Đồ bảnh bao bị lời của cô hấp dẫn, quay đầu lại, "Cảm giác cái gì!" Dưới
ánh trăng hơi yếu ớt, anh sững sờ nhìn ánh mắt của cô.
Người phụ nữ này, có loại cảm giác gì? Thích anh? Có cảm tình với anh?
Là có hy vọng sao?
"Thật sự phải nói sao?" Cố Tử Mạt cắn môi, lúng ta lúng túng rồi.