trong được, mà phong thái của vị tiểu thư này, cũng chỉ có thể bị mọi người
lưu lại trong trí nhớ mà thôi.
Mà đoạn ký ức ngắn ngủi này, nhất định sẽ làm mọi người dư vị vô cùng.
Sự kỳ quái của cô, sự hào phóng linh hoạt của cô, phong vận riêng biệt của
cô, thậm chí cả thân phận thần bí của cô ấy, nghĩ đến sau buổi đấu giá lần
này, đều sẽ bị những người trong giới thượng lưu nói chuyện say sưa đâu.
Cố Tử Mạt chỉ muốn thăm dò đơn giản một cái, cũng không thực sự
muốn làm khó đối phương, cô rút tấm danh thiếp trong tay đối phương về,
thổi thổi lên ba chữ ‘ Kiều Tử Hoài ’ ở phía trên, lại cong ngòn trỏ lên gõ
gõ ở bên trên, rất tiếc nuối lại cảm khái nói, "Anh đó, thật vô dụng, bảnh
bao như vậy cũng không bằng một lời phân phó của chủ nhân của nơi này!
Xem ở việc anh còn có công dụng khác, tôi sẽ tiếp tục giữ anh vậy."
Mồ hôi trên trán người nhân viên càng ngày càng dày, khóe mắt giựt giựt
một cái.
Vị tiểu thư trước mắt này, thật đúng là thẳng thắn tự nhiên, cái gì cũng có
thể nói ra khỏi miệng, không hề biết kiêng dè một chút nào.
Cố Tử Mạt nhận thấy đối phương mất tự nhiên, cũng không để ở trong
lòng, cất danh thiếp của Kiều Tử Hoài vào, rồi thoải mái tự nhiên nói: "
Nếu không để cho tôi đi, vậy thì tôi cũng đành phải ở lại vậy, làm phiền anh
dẫn đường thôi."
"Tốt quá, tiểu thư, xin mời đi theo tôi." Người nhân viên phấn khởi run
run nói xong câu này, liền dẫn cô đến một căn phòng sang trọng trên lầu
hai.
Cố Tử Mạt liếc mắt vào bên trong một cái, trang hoàng hào hoa khí phái,
có lẽ là phòng khách quý, chẳng qua, loại phong cách hoa lệ này, cô cũng
không hề thích, cô lạnh nhạt nhìn lướt qua, nhìn đúng chiếc ghế sa lon bên
cạnh, trực tiếp ngồi xuống.