Mộtt ập tờ giấy trắng, trong thoáng chốc đều tan tác, bao phủ cả người
Luc Duật Kiêu trong những trang giấy màu trắng, Cố Tử Mạt làm xong
những điều này, còn lùi về phía sau một bước, một đôi mắt đẹp thẳng tắp
nhìn chằm chằm anh.
"A ——" có người không nhịn được kinh ngạc, la lên thất thanh, người
cầm đầu vừa thấy, cũng với tâm trạng muốn bảo vệ chủ nhân, tự cho là
đúng hướng về phía ngoài cửa hô to, "An ninh đâu, an ninh mau đi vào!"
Lục Duật Kiêu không khỏi cau mày.
Cố Tử Mạt không thích bọn họ quấy rầy, đi giày cao gót ra phía cửa, mở
rộng cửa hơn một chút cho bọn họ, "Còn muốn tiếp tục lăn lộn ở chỗ này,
thì hãy mau rời đi!"
Đoàn người hai mặt nhìn nhau, cũng không quá hiểu được hiện trạng,
đây là bọn họ đang bị cô gái này uy hiếp sao?
Lục Duật Kiêu vẫn bất động như núi, lánh mắt ạnh nhạt vô tình nhìn về
phía cửa.
Những người trong đoàn người này đều là nhân tinh, chỉ cần một cái ánh
mắt của Lục Duật Kiêu, bọn họ liền hiểu ý, nhìn hiểu rõ chỉ thị của Lục
Duật Kiêu, đoàn người rối rít cầm đồ vật, chen lấn xô đẩy nhau ra cửa,
trước khi đi, vẫn không quên đóng cửa cho bọn họ.
Một cánh cửa, ngăn cách toàn bộ những thứ dư thừa và cả âm thanh ầm ĩ
ở bên ngoài.
"Coi như bọn họ thức thời!" Cố Tử Mạt dùng ánh mắt cung tiễn bọn họ
rời đi, kiểm tra lại giấy tờ mà bọn họ lưu lại, cuối cùng lôi ra một cuốn chi
phiếu, đưa thẳng đến trước mặt người đàn ông, "Ký tên! Trả tiền!"