người đó cũng khí độ bất phàm, nhất định người này tuyệt đối là Lục Duật
Kiêu.
Thật không nghĩ —— Cố Trinh Trinh lại lừa anh!
Lục Duật Kiêu lắc lắc cái ly cao cổ, nhìn trong chén nổi lên cái đạo hồng
kia, lại tiếp tục nói, "Buổi đấu giá có quy tắc, người trả giá cao sẽ được,
đêm nay giá của Tử Mạt cao nhất, dĩ nhiên sẽ thuộc về Tử Mạt, anh Hà, có
gì dị nghị không?" Vừa dứt lời, thì có hai hàng người áo đen, xuất hiện ở
bên cạnh anh ta.
Hà Ân Chính vừa thấy trận thế này, thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần rồi,
anh ta vẫn rất ích kỷ.
Trong tính cách ích kỷ của anh ta, nhà họ Hà có bị mất đi mảnh đất kia
cũng không quan trọng, nếu anh ta vì một mảnh đất như vậy, mà thiếu đi
cánh tay hay chân, thì anh ta sẽ thiệt thòi chết mất.
Anh ta biết rõ không thể xoay chuyển được gì, chỉ có thể cắn răng nuốt
vào bụng, "Không có không có." Anh ta cuống quít khoát tay, thiếu chút
nữa thì quỳ xuống dưới chân Lục Duật Kiêu rồi.
Hà Ân Chính vừa nói, vừa run run rẩy rẩy lui về phía sau, anh ta nhìn hai
hàng người áo đen này, chân cũng bị dọa sợ đến run lên bần bật, anh ta lại
vô cùng sĩ diện, vì làm cho chân của mình thôi run rẩy, anh ta dùng đôi tay
đè lại xương bánh chè, giống như là một ông cụ lưng còng vậy.
Cố Tử Mạt nhìn Lục Duật Kiêu một cái, thấy anh cũng không có hành
động gì, dáng vẻ hình như là muốn thả Hà Ân Chính đi vậy, cô cũng không
bằng lòng như vậy, tiến lên vài bước, liền nói, "Anh Hà, anh ở trước mặt
tôi, mắng em gái của tôi, anh không cảm thấy rất không đúng mực sao?"
Cô cũng không phải vì Cố Trinh Trinh mà tranh thủ cái gì, chỉ rất thích
xem bọn họ tiếp tục chó cắn chó, Hà Ân Chính nhẫn nhục nói xin lỗi với