Cố Trinh Trinh, nhất định có làm sâu hơn nỗi thù hận của Hà Ân Chính đối
với Cố Trinh Trinh, những vở kịch sau này, khẳng định một vở so với một
vở càng đặc sắc.
Nghĩ tới đây, cô càng thêm quyết tâm, nhất định phải làm cho Cố Trinh
Trinh cũng giẫm lên tôn nghiêm của Hà Ân Chính, hoàn toàn đánh nát
vọng tưởng của nhà họ Cố muốn tiếp tục mộng đẹp cấu kết với nhà họ Hà!
Hà Ân Chính nghe Cố Tử Mạt làm khó, lập tức đanh mặt lại, cười giễu
cợt, "Hai người. . . . . . Chị em. . . . . . ha ha. . . . . ." Một vài chuyện xấu
giưuã Cố Tử Mạt và Cố Trinh Trinh, anh ta hiểu rõ quá rồi.
Cố Tử Mạt lại tranh thủ vì Cố Trinh Trinh? Đây là ông trời muốn thay
đổi sao!
Lục Duật Kiêu cũng đi từ trên xuống, một tay đỡ cánh tay Cố Tử Mạt,
khẽ nhướng mày nói, "Anh Hà, Tử Mạt là chị gái của Trinh Trinh, ở trước
mặt người ngoài, đương nhiên cô ấy phải bảo vệ em gái của mình rồi."
Anh nhìn lướt qua một người nhân viên, người nhân viên liền đưa tới
một điện thoại di động, anh bấm số gọi đi, liền đưa cho Hà Ân Chính, "Nếu
Trinh Trinh không có ở đây, anh hãy dùng điện thoại xin lỗi đi."
Cố Tử Mạt ở một bên, nhìn hành động của Lục Duật Kiêu, ánh mắt khẽ
rơi vào vị trí tay anh đang đặt trên eo mình, khóe miệng khẽ co quắp ,
người đàn ông này, tính độc chiếm vẫn mạnh mẽ như cũ đâu.
Định nghĩa Hà Ân Chính là ‘ người ngoài ’, vậy anh, chính là người một
nhà?