Cố Tử Mạt triệt triệt để để bối rối, một câu cuối cùng của Cố Trinh Trinh
kia, tuyệt đối là bom, nổ mạnh khiến cô nửa ngày đều vô pháp hồi hồn.
Vừa nghĩ tới Hà Ân Chính và Cố Trinh Trinh làm cái chuyện tư mật này,
cô không nhịn được đỏ mặt một trận, thốt ra một câu với Hà Ân Chính, "Đồ
cặn bã!"
Mắng xong, liền đẩy Lục Duật Kiêu ra, đi thẳng ra bên ngoài.
Lục Duật Kiêu thấy cô muốn đi, vội vàng đuổi theo, từ phía sau cầm tay
của cô, "Cùng nhau."
Cố Tử Mạt không ngờ, người đàn ông này lại vẫn sẽ dính sát, trước đó rõ
ràng anh đã thả cô rời đi mà, chẳng lẽ bây giờ lại đổi ý?
Dĩ nhiên, còn có khả năng khác.
Chẳng lẽ —— người đàn ông này đã sớm tính chuẩn thời gian, biết Hà
Ân Chính sẽ tới, cố ý dùng Hà Ân Chính giữ chân cô, để cô không thể rời
đi, cũng nhờ vào đó làm cho cô vui vẻ một trận? !
Rất dụng tâm an bài!
Nàng giương mắt, nhìn về phía cái người đàn ông bày mưu lập kế này,
hơi nghẹn ngào nói: " Anh đã có bản lĩnh tính toát tốt tất cả, cũng phải có
bản lĩnh nắm giữ kịch tình, tại sao, tại sao anh không tính được đến tình
trạng hiện tại của chúng ta?"
Cô tức giận nghĩ, tại sao anh không tính được đến việc cô sẽ tức giận, tại
sao anh không tính được tới việc cô sẽ thương tâm!
Người đàn ông một tay dắt tay cô, một tay từ từ nâng lên, ngón tay thon
dài, chạm nhẹ qua khuôn mặt của cô, dịu dàng nói, "Anh cũng chỉ là người
bình thường, phải chu toàn rất nhiều chuyện, nhưng thường thường, rất