Cố Tử Mạt nghe đồng nghiệp nhắc tới bạn trai, lại nghe nhắc tới quà
tặng thần bí, theo bản năng liền chột dạ, cô làm ra vẻ như không có gì nhún
nhún vai, che giấu nói: " Tôi không có bạn trai, khẳng định không phải là
quà tặng thần bí gì cả, có thể là quần áo mà mấy ngày trước tôi mua trên
mạng, người bán đưa tới công ty thôi."
Đồng nghiệp nghe được là đồ mua qua mạng, chợt cảm thấy không có
hứng thú, khoát tay nói, "Được rồi, tôi còn tưởng rằng có lãng mạn để xem,
haiz, bộ R&D vẫn không có lãng mạn."
Cố Tử Mạt gật đầu một cái, cũng buồn bã than thở theo cô ấy nói: " Bộ
phận R&D chính là như vậy, khổ ép, trăm năm khó gặp lãng mạn."
Trong công ty bộ phận R&D là bộ phận quan trọng, bình thường áp lực
công việc rất lớn, không khí làm việc tương đối đè nén, đương nhiên rất ít
khi xuất hiện cái gì lãng mạn.
"Đúng vậy, muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm." Có đồng nghiệp ở
phía sau cũng kèm theo một câu, liền bưng cái cốc đến phòng uống nước
lấy đồ uống.
Cố Tử Mạt nhìn đồng nghiệp đã rời đi, mới dám mở hộp quà.
Mới tháo được một nửa, bên trong đã lộ ra một tấm thẻ, ‘ xoạch ’ rơi trên
mặt đất.
Cô cúi người xuống nhặt lên, liếc mắt liền thấy được chữ ký tên phía trên
— Người trong làn sóng.