ta đã trải qua." Lúc nói lời này, cơ thể Kiều Tử Hoài liền nghiêng về phía
Cố Tử Mạt trước mặt, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Cố Tử Mạt, bên
trong ánh sáng lung linh.
Cố Tử Mạt run rẩy, đè lại vị trí trái tim của mình, "Anh đừng dọa tôi như
vậy." Đột nhiên biến thành ‘ Tiểu Mạt Mạt ’, cái tên thân mật vị Kiều thiếu
gia này ban cho, cô thật sự là vô phúc tiêu thụ.
Cô nghiêm mặt, hít một hơi, nói cho anh ta biết, "Anh đứng đắn một chút
đi, đừng kéo đông kéo tây, lôi kéo làm quen với tôi."
Lúc này Kiều Tử Hoài mới thẳng người lên, khiêu khích nhìn về phía
Lục Duật Kiêu, lại vẫn đang nói chuyện với Cố Tử Mạt, "Vì để cho em
hạnh phúc, tôi phải ngăn cản em gả cho anh ta."