"Hi, hai người khỏe chứ." Ngược lại Kiều Tử Hoài hào phóng chào hỏi
bọn họ.
Lục Duật Kiêu nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, châm chọc mở miệng,
" Phí quản lý tài sản tháng này, coi như là nộp vô ích rồi, không biết có thể
lấy lại hay không."
Kiều Tử Hoài cũng không sợ anh, vén lọn tóc rơi trước trán, rất không
quan tâm nói: " Tôi trả lại cho anh."
Cố Tử Mạt không nhìn nổi, nắm lấy tay Lục Duật Kiêu, ra hiệu cho anh,
anh không cần mở miệng.
Sau đó hướng về phía Kiều Tử Hoài nói: " Món lễ phục anh đưa, tôi tiếp
nhận rồi, bởi vì vốn dĩ đó là trách nhiệm của anh."
"Đó là tự nhiên, cô cứ việc nhận lấy là tốt rồi." Kiều Tử Hoài trả lời cợt
nhả.
Cố Tử Mạt khẽ cười với anh ta, sau đó nghiêng đầu, giống như vô tội
nói, "Ừ, nếu nói như vậy, món nợ giữa chúng ta coi như rõ ràng, vậy anh
tới đây, muốn làm gì thế?"
"Khuyên can cô." Kiều Tử Hoài thốt ra ba chữ.
Cô bối rối, cấu tạo não bộ của người này khiến người khác không thể
giải thích nổi, cô nhìn Lục Duật Kiêu, thấy trên mặt Lục Duật Kiêu cũng
không có gì khác, liền tiếp tục hỏi Kiều Tử Hoài, "Anh muốn khuyên tôi
cái gì? Chúng ta cũng không quen thuộc."
Cô cố ý cường điệu, giữa bọn họ không quen.
"Chúng ta đã từng bí mật gặp gỡ, sao có thể coi là không quen thuộc
chứ, Tiểu Mạt Mạt, em cũng không thể vô tình gạt bỏ tất cả những gì chúng