"Hả?" Cô nâng tầm mắt, ánh mắt long lanh nhìn vào ánh mắt sâu thẳm
của anh, giơ cánh tay lên, quấn lên cổ của anh, chủ động đưa lên một cái
hôn, "Có phải rất thích em hay không?"
"Ừ, rất thích, đặc biệt thích." Người đàn ông thẳng thắn.
Đồng thời, anh ôm lấy cô khỏi mặt đất, xoay người đi vào phòng ngủ.
Cẩn thận đặt cô trên giường lớn, ngón tay thon dài, tỉ mì phác họa trên
khuôn mặt cô.
Lòng cô run rẩy, trong mắt hiện ra vẻ bối rối cùng ngượng ngùng.
Mặc dù trước hôm nay từng có quá một lần, nhưng lần này, cô vẫn không
tránh khỏi mắc cở đỏ bừng mặt.
Anh cúi người, môi mỏng lại gần bên tai của cô, ngón tay thon dài xẹt
qua xương quai xanh tinh sảo của cô, giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp, "Đừng
thẹn thùng, giao cho anh là được."
Luôn cho là sự tự chủ của mình không ai có thể địch được, song lần kích
động này, anh gần như không thể áp chế nổi.
Cô đẹp như vậy, luôn có thể thu lấy tất cả tâm hồn anh.
Đào chi yểu yểu, chước chước kỳ hoa.
. . . . . .
Khi Lục Duật Kiêu tỉnh lại, cũng không thấy Cố Tử Mạt ở bên cạnh,
trong một thoáng anh đã nghĩ đến Kiều Tử Hoài xâm nhập, kinh nghi lên,
lật người liền đi tìm cô, cuối cùng cũng tìm được cô ở phòng bếp.
Lúc anh đi tới, Cố Tử Mạt đang đưa lưng về phía anh, mái tóc dài hơi
ướt xõa tự do, chân trần, đồ ngủ mỏng manh, khiến cô càng có vẻ yếu đuối.