Thân thể Bùi Dực, lúc cô đang nói, liền đứng sững lại.
Cố Tử Mạt cũng không sợ anh ta, thản nhiên nhìn Bùi Dực xoay người
đi.
Bùi Dực quay đầu lại, đầu tiên bắt chẹt Cố Tử Mạt, hận không thể tiến
lên xé rách miệng của cô, nhưng một giây tiếp theo, anh liền nhận được ánh
mắt nhắc nhở của Lục Duật Kiêu, anh không có cách nào, chỉ có thể cắn
răng nuốt cơn tức này xuống, nói: " Con riêng, một câu thôi, cô chính là cái
đồ nghèo mạt rệp!"
Anh ta nói lời trêu chọc, liền cố nén tức giận, giận đùng đùng đi mất.
Cố Tử Mạt thấy Bùi Dực đã đi hẳn rồi, mới quay đầu lại, nói với Lục
Duật Kiêu, "Lúc Cố phu nhân xuống lầu, em ngầu nhiên đụng phải bà ấy,
giao dịch của hai người, em cũng đều biết hết rồi."
Lúc nói lời này, cô nhỏ giọng, giọng điệu hư phù vô lực, không có một
chút đắc ý nào.
Ánh mắt của cô quét qua xấp tài liệu ngay ngắn trên bàn, ngồi xổm
người xuống, muốn nhìn một chút nội dung trong đó, lại bị Lục Duật Kiêu
vươn tay qua cướp đi mất.
Người đàn ông than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng giữ chặt thân thể của cô,
giọng nói trầm khàn, nói ở bên tai cô, "Chi tiết đúng như những gì Bùi Dực
nói, trên thực tế, đây chính là một cuộc hợp tác mua bán qua lại mà thôi,
em cũng thấy đấy, Cố phu nhân giấu tài nhiều năm như vậy, bà ấy chờ được
đến cơ hội này, dĩ nhiên, theo ánh mắt chuyên nghiệp của anh mà nói, anh
vô cùng tin tưởng năng lực của bà ấy."