liền hành động theo cảm tính rời khỏi nhà họ Lục, thế nhưng con quái vật,
lại muốn cho anh có đi không về! Thân phận đại thiếu gia nhà họ Lục,
chẳng lẽ cũng chỉ trị giá 5 triệu? ! Anh Kiêu, anh đừng quên, sứ mệnh ban
đầu của 5 triệu này!"
Giọng điệu của anh càng ngày càng thâm trầm, chữ chữ câu câu đều
đang nhắc nhở Lục Duật Kiêu.
Lục Duật Kiêu khoát tay, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt chắc chắn, "Anh
không có quên."
Bùi Dực trợn mắt, tức giận mà không có cách nào phát tác, anh chỉ biết
nhìn chằm chằm vào mắt Lục Duật Kiêu, nhìn thằng vào đối phương, cố
gắng làm cho đối phương cho mình một câu trả lời hài lòng.
Hai người đàn ông này, hai mắt giằng co, nhưng thủy chung, hồn nhiên
không hay dị động ngoài cửa.
Bùi Dực hận nhất loại tình huống không có kết quả này, tay đặt ở trên
mặt bàn nắm chặt thành quyền, hung ác nện xuống mặt bàn, cái bàn lung
lay.
Anh cũng không quan tâm, hỏi Lục Duật Kiêu, "Em rất tức giận, làm thế
nào bây giờ? Đánh một trận? !"
"Lần trước anh và Kiều Tử Hoài đánh một trận, bị cậu ấy lừa gạt một
trăm triệu." Khóe miệng Lục Duật Kiêu vi phúng, chậm rãi nâng lên, cố ý
tiết lộ cho anh một cái tin tức.
Thân thể Bùi Dực chấn động, nắm tay kêu lên khanh khách, "Nói như
vậy, hôm nay —— chỉ còn lại bốn triệu? ! Em thật sự nghĩ, đánh anh một
chút!" Nói xong, cơ thể của anh vọt thẳng lên, lập tức liền nắm lấy cổ áo
của Lục Duật Kiêu.