Cố Tử Mạt dụi dụi con mắt, trên người khoác áo khoác của anh, sau khi
ánh mắt rõ ràng, liền thì thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn sắc trời phía
ngoài, đã là hoàng hôn.
"Phải đi?" Anh phải đi thăm Lâm Yên Nhiên rồi ! Nghĩ tới đây, cô không
khỏi có loại cảm giác mất mác.
"Ừ, Bùi Dực đã đợi ở dưới lầu rồi."
Cố Tử Mạt muốn tiễn anh, nhưng Lục Duật Kiêu lại không đồng ý, cô
đành phải đưa anh ra cửa.
"Nghỉ ngơi thật tốt, về chuyện của người kia, không cần để ở trong lòng,
đừng quên quyết tâm của em." Anh êm ái dặn dò.
Cố Tử Mạt ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vừa nghĩ đến sẽ tách ra thật lâu,
liền không khỏi không tha, nhưng nghĩ đến tâm tình của anh, cô chỉ có thể
sử dụng lời nói để dời đi cảm xúc.
Cô lôi kéo tay của anh, nửa đùa nửa giống như dặn dò, "Người kia tên là
Hứa Ngộ, về sau không được hợp tác cùng anh ta, không được xuất hiện
cùng anh ta, nếu không chắc chắn em sẽ không để yên cho anh đâu."
"Ừ, anh nhớ rồi." Người đàn ông gật đầu, hôn nhẹ lên cái trán của cô,
"Được rồi, xoay người trở về phòng đi, anh thật sự sắp trễ rồi."
Cố Tử Mạt không muốn trì hoãn anh, không thể làm gì khác hơn là nghe
theo lời của anh xoay người sang chỗ khác, sau đó liền nghe được tiếng
bước chân anh lôi kéo rương hành lý rời đi.
*
Trải qua hơn mười giờ bay đường dài , cuối cùng máy bay cũng đến
đích.