Mỗi lần cô bị thương, cũng sẽ cắt đau lòng của anh, giống như là vừa rồi,
anh đối mặt với sự bi thương của cô, không cách nào thay cô chia sẻ khổ
sở, nhưng sự lo lắng vì cô, một chút cũng không thiếu.
Cố Tử Mạt không thấy người đàn ông phản ứng lại, nắm tay, nói: " nếu
như mà em ngay cả một chút khó khăn này đều không thể vượt qua, làm
sao xứng làm người phụ nữ của anh."
Người đàn ông nghe lời này, giật mình nhìn vào mắt cô, ngay sau đó bật
cười, ôm cô vào ngực, "Anh đồng ý với em là được, đừng nhắc tới cái gì
mà xứng với không xứng, có thể nói xứng hay không, chỉ có anh có thể
nói."
"Thật là bá đạo." Cố Tử Mạt lấy được câu trả lời của anh, cười nheo mắt
lại, lại chui vào trong ngực anh một lần nữa.
Lục Duật Kiêu nhìn khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy, lấy điện thoại di động
ra, "Anh có thể đổi chuyến bay một lần nữa, đổi thành chuyến bay tối, bây
giờ anh xin nghỉ giúp em, ở nhà cùng em lâu một chút."
Cô nghĩ đến sắc mặt của Triệu Hồng Vân, đã cảm thấy không có tí sức
lực nào, cô không quan tâm đến thưởng chuyên cần, trộm cái lười xin phép
nghỉ cũng chưa hẳn không thể.
Cô theo bản năng đi tìm điện thoại di động của mình, mới nghĩ đến điện
thoại di động của mình bị Kiều Tử Hoài rút mất pin, chỉ có thể mặc cho anh
bấm số xin nghỉ giúp rồi.
Cô thoải mái tựa vào trong ngực của anh, nghe anh nói điện thoại ở bên
tai mình, đã cảm thấy không khỏi an tâm, dựa vào anh, bất tri bất giác Cố
Tử Mạt tiến vào mộng đẹp, vẫn là tiếng động anh thay quần áo, đánh thức
cô.