Nơi nào có cô, càng giống như là nhà của anh.
Nghĩ đến đây, người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ, mới rời khỏi
nơi đó một ngày, liền bắt đầu nhớ nhung, anh chưa bao giờ biết bản thân
mình cũng có lúc biến thành như vậy, tình cảm bị đè nén một khi tìm được
cửa đột phá, sẽ bộc phát giống như nước lũ vậy.
Ngón tay vô tình đùa bỡn điện thoại di động, thoải mái tìm ra tên cô
trong danh bạ, muốn gọi điện thoại qua, nghe giọng nói của cô một chút,
nhưng vừa nghĩ đến vấn đề chênh lệch múi giờ, thì nhịn xuống, thay vào đó
nhắn một tin nhắn báo tin.
Cuối cùng, xe đến trước của một căn biệt thự độc lập.
Kiến trúc hùng vĩ đột nhiên đập vào mắt, cửa chính bằng đồng thau chạm
khắc thủ công đá cẩm thạch, một đài phun nước caohình trụ ở giữa rõ ràng
càng tăng thêm khí thế bất phàm, của chính bằng đồng thau theo xe lái vào
liền tự động mở ra, theo sát đập vào mi mắt là một hình hòn non bộ hình
chữ nhật.
Cùng lúc Lục Duật Kiêu bước xuống xe, quản gia cũng đã dẫn mọi
người xếp thành hàng nghênh đón, nhận lấy hành lý trong tay tài xế.
"Đại Thiếu Gia, lão gia đi đánh bóng cùng một người bạn làm ăn, bọn họ
tham gia là hoạt động tập thể, mấy hôm nay chỉ sợ là không kịp về ." Quản
gia vừa xách theo hành lý, vừa cung kính nói.
Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước, sải bước vào
biệt thự, Lục Hoài Nam đi ra ngoài chơi bóng là giả, cố ý tránh mặt anh là
thật. Lục Hoài Nam như vậy, là nổi giận đâu, làm cha con gần ba mươi
năm, làm con trai của Lục Hoài Nam, làm sao anh không hiểu chút tình khí
này của cha mình chứ.