LỤC THIẾU CƯNG VỢ TẬN TRỜI - Trang 972

Ánh mắt đen của Lục Duật Kiêu hướng tới phiến Tulip ngoài sân vườn

này, lại nói, "Tôi nhớ, cha của tôi đã từng nói qua lời tương tự." Giọng nói
của anh thâm trầm, ép tới cực thấp, lại giống như đang đưa bản thân vùi sâu
vào trong ký ức xa xưa. . . . . .

Năm đó, mẹ của anh cố chấp muốn có được tình yêu thuần túy kia, lại

biến khéo thành vụng, bị người chui chỗ trống, vào lúc tâm thần đều mệt
mỏi, bà dứt khoát rời khỏi nhà họ Lục, mà sau đó, cái người gọi là ‘ Mạnh
Nhụy ’ thay thế tiến dần từng bước, thành vợ mới của Lục Hoài Nam!

Mẹ của anh, lúc rời khỏi nhà họ Lục, chỉ để lại một mảnh đất trồng hoa

Tulip, mà hàng năm, anh đều sẽ lại trồng hoa Tulip, một năm lại một năm,
cho đến năm nay, anh cũng không có dũng khí trồng nữa.

Bởi vì một trận bệnh nặng, mẹ của anh, hương tiêu ngọc vẫn vào trận

tuyết đầu tiên đầu mùa xuân rồi.

Mảnh vườn Tulip trước mắt này đang nở rộ, chẳng lẽ là —— Lục Hoài

Nam bày mưu đặt kế.

Anh nghĩ, trong lòng cha anh, cuối cùng vẫn là có mẹ anh. Nếu như

không có, làm sao Lục Hoài Nam sẽ nói ra câu nói kia chứ, Lục Hoài Nam
từng nói, vợ cũ của ông, ở nhà họ Lục, ý nghĩa không thể thay thế được.

Theo lời nói của Lục Duật Kiêu rơi xuống, quản gia cũng nhớ tới một

đoạn chuyện cũ, gật đầu, mang theo nhè nhẹ than thở nói: " Lão gia đã từng
nói như vậy, chúng tôi cũng đều nhớ."

"Vậy thì nhớ kỹ." Anh ném xuống câu này, xoải bước đi vào trong

phòng, đi được nửa đường, đột nhiên quay người lại, phân phó nói, "Lần
này tôi trở về có việc, chỉ ở mấy ngày sẽ đi, không cần gọi bọn họ trở về."

Quản gia lập tức khom người đồng ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.