LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 288

tới George HeppleWhite tới Sheraton.

Vẻ đẹp thực tiễn, cô phát biểu như thế về những tác phẩm của họ.
“Trông ông oải lắm.” Người bạn bảo Larry.
Đúng thế, Susan công nhận.
“Ừ. Vừa đi công tác.”
“Về hôm nào?”
“Thứ Ba.”
“Vừa rồi ông làm kiểm toán viên cao cấp à?”
Larry gật đầu. “Các thứ sổ sách là cơn ác mộng. Mười hai tiếng đồng hồ

mỗi ngày. Hôm duy nhất tôi ra được sân golf là Chủ nhật và nhiệt độ lên tới
một trăm mười sáu “

“Ối giời!”
“Tôi phải quay lại đấy. Thứ Hai. Tôi muốn nói tôi hoàn toàn không biết

tiền nó đi đằng nào. Có cái gì đó ám muội.”

“Thời tiết nóng nực như thế, chắc nó bay hơi.”
“Khôi hài đấy!” Larry lẩm bẩm theo cái cách không khôi hài gì cả.
Hai người đàn ông tiếp tục giễu cợt về các báo cáo tài chính và các khoản

tiền biến mất, nhưng Susan thôi chú ý tới họ. Cô trông thấy một người đàn
ông đang tiến đến, mặc chiếc quần yếm công nhân màu nâu, đội mũ, đeo
kính. Mắt nhìn xuống, anh ta xách bộ dụng cụ và can nước lớn, tuy nhiên anh
ta hẳn phải vừa làm việc tại một văn phòng khác, vì hành lang ở đây không
có cây cảnh, văn phòng cô cũng không có. Chủ bút của cô không chi tiền cho
hoa hoét và chắc chắn ông ta không chi tiền cho ai tưới tắm chúng.

Buồng thang máy đến. Hai chàng doanh nhân nhường cho cô vào trước, cô

tự nhủ ít nhất một chút vẻ ga lăng vẫn còn tồn tại ở thế kỷ XXI. Người công
nhân kia cũng vào, ấn nút xuống phía dưới cách hai tầng. Nhưng, khác hai
người kia, anh ta thô lỗ chen qua cô để đứng vào phía trong buồng thang
máy.

Họ bắt đầu xuống. Lát sau, Larry đưa ánh mắt nhìn xuống. “Này, anh, xem

này. Anh đang làm chảy nước đấy.”

Susan ngoảnh nhìn đằng sau. Người công nhân đã vô ý nghiêng can và

một dòng nước đang chảy xuống sàn thép không gỉ của buồng thang máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.