Tuy nhiên, những điều này hữu ích đến đâu? Rhyme bực bội tự hỏi.
Những điều này bằng cách nào mà giúp đỡ chúng ta phát hiện được địa điểm
vụ tấn công tiếp theo, chỉ mấy phút nữa là xảy ra rồi?
Và hắn đã chế tạo loại vũ khí quái quỷ gì cho lần này? Lại một vụ hồ
quang điện nữa? Lại một mạch điện chết người ở chốn công cộng?
Ánh mắt Rhyme cắm chặt vào những tấm bảng trắng.
McDaniel bảo Thằng oắt, “Liên lạc với Dellray cho tôi.”
Lát sau, giọng viên mật vụ phát ra qua loa ngoài, “Vâng, ai đấy? Ai gọi
đấy?”
“Fred. Tucker đây. Tôi đang ở đây với Lincoln Rhyme và mấy người của
Sở Cảnh sát New York.”
“Ở nhà Rhyme à?”
“Phải.”
“Anh thế nào, Lincoln?”
“Khá hơn.”
“Phải. Tất cả chúng ta đều khá hơn.”
McDaniel nói, “Fred, anh biết bức thư yêu sách và thời hạn mới rồi chứ.”
“Trợ lý của anh gọi cho tôi. Cô ấy cũng nói với tôi động cơ của hắn. Galt
bị ung thư.”
“Chúng ta đã chắc rằng đây là một nhóm khủng bố. Khủng bố sinh thái.”
“Cái đấy liên quan tới Galt như thế nào?”
“Cộng sinh.”
“Gì cơ?”
“Một cấu trúc cộng sinh. Nó đã được nhắc tới trong thư báo của tôi… Bọn
chúng hợp tác với nhau. Nhóm khủng bố có tên là Công lý cho Trái đất. Kẻ
chỉ huy đứng thứ hai sau Rahman có tên là Johnston.”
Dellray hỏi, “Nghe có vẻ như bọn chúng có các Chương trình hành động
khác nhau. Bọn chúng chắp nối với nhau ra sao? Galt và Rahman ấy?”
“Tôi không biết, Fred. Đó chẳng phải vấn đề quan trọng. Có thể nhóm kia
liên lạc với hắn, vì đọc được những bài viết về ung thư của hắn. Đầy trên
Internet đấy.”
“Ồ.”