LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 42

Chương 6

Mặc bộ đồng phục quần yếm một màu xanh lam thẫm đơn điệu của Liên hợp
Điện lực Algonquin, đội chiếc mũ kiểu như mũ đánh bóng chày nhưng không
có logo và kính chắn bảo hộ, gã đàn ông loay hoay với bảng điện ở phía cuối
câu lạc bộ thể thao khu Chelsea, Manhattan.

Trong lúc làm việc - sắp xếp thiết bị, bóc, nối, cắt dây điện, gã nghĩ về vụ

tấn công sáng hôm nay. Các phương tiện truyền thông đang tới tấp đưa tin
tức.

Một người đàn ông bị thiệt mạng và một số người khác bị thương khi tình

trạng quá tải tại một trạm điện ở Manhattan đã tạo ra một tia lửa điện vô
cùng lớn phóng từ trạm điện sang một cột biển báo xe buýt, suýt nữa thì
trúng phải một chiếc xe buýt thành phố.

“Nó giống y như, anh biết đấy, một cú sét.” Một nhân chứng là hành

khách trên chiếc xe buýt thuật lại. “Nó bao trùm toàn bộ vỉa hè. Nó khiến tôi
chẳng còn nhìn thấy gì cả. Và cái âm thanh đó. Tôi không tài nào mô tả
được. Nó giống tiếng rền ầm ầm, rồi nổ bùng một phát. Tôi sợ đến gần bất cứ
vật gì có điện. Tôi thực sự sợ chết khiếp. Tôi muốn nói bất cứ ai chứng kiến
sự việc đều chết khiếp.”

Chẳng phải một mình bà, gã đàn ông nghĩ. Nhân loại biết tới điện - và sợ

hãi và khiếp đảm - từ hơn năm nghìn năm nay. Bản thân từ “điện” xuất phát
từ từ “hổ phách” trong tiếng Hy Lạp (“Electron” là hạt điện từ; còn trong
tiếng Hy Lạp, hổ phách được gọi là “elektron”)
chỉ thứ nhựa các: cây lá kim
rắn chắc lại thành đá mà người Hy Lạp và La Mà cổ đại từng dùng để chà xát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.