LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 477

truyền hình của các bác sĩ phòng cấp cứu.

Tại bàn quầy thứ hai, Sachs đến gần người y tá, một phụ nữ trung tuổi. Bà

ta ngồi mỗi một mình. Và cô nói vỏn vẹn, “Rhyme.”

“À, vâng.” Người y tá ngẩng nhìn, đáp. Chẳng cần xem bảng hay xem

giấy tờ hồ sơ gì. “Hai người là?”

“Đối tác của ông ấy.” Sachs nói. Cô từng dùng cách gọi này nhiều lần,

theo cả nghĩa công việc lẫn quan hệ cá nhân, nhưng cho tới lúc ấy cô mới
nhận ra rằng nó hoàn toàn không đầy đủ. Cô không thích nó. Có cảm giác
ghét bỏ nó.

Thom tự giới thiệu mình là ‘người chăm sóc’.
Cái danh từ này nghe cũng không kêu.
“Tôi e là mình không biết gì cụ thể cả.” Người y tá nói, thể hiện đúng điều

Sachs có lẽ sẽ hỏi. “Đi theo tôi.”

Người phụ nữ dáng chắc nịch dẫn họ đi xuôi theo một hành lang nữa,

thậm chí còn ảm đạm hơn hành lang lúc đầu. Sạch sẽ như lau như li, có thiết
kế dễ chịu, trật tự. Và đáng ghét.

Dẫu sao, cũng còn từ nào phù hợp hơn để mô tả các bệnh viện?
Khi họ đến gần một căn phòng có cửa mở, người y tá nói khô khan, “Xin

chờ ở kia. Sẽ có người tới đây ngay.”

Người phụ nữ rời khỏi đấy tức thì, y như sợ bọn họ có thể đẩy bà ta vào

một chiếc ghế để thẩm vấn vậy. Việc mà Sachs suýt nữa cũng muốn làm.

Cô và Thom vòng qua góc hành lang, bước vào phòng chờ. Căn phòng

không có ai. Lon Sellitto, Arthur anh họ Rhyme và Judy, vợ anh ta, đang đến.
Cả mẹ Sachs, bà Rose. Bà đang đến bằng tàu điện ngầm, mặc dù Sachs đã nài
bà đi ô tô.

Họ ngồi lặng lẽ. Sachs cầm lên một cuốn Sudoku nữa, xem sơ sơ. Thom

đưa mắt nhìn sang cô. Anh ta siết lấy cánh tay cô, người rũ xuống. Thật lạ
lùng thấy anh ta chẳng còn tác phong hoàn hảo mọi ngày.

Anh ta bảo với Sachs, “Anh ấy không nói gì. Không một lời.”
“Điều ấy khiến anh ngạc nhiên ư?”
Thom đã há miệng định trả lời vâng. Nhưng rồi anh ta thậm chí còn rũ

xuống hơn. “Không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.