LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 478

Một người đàn ông mặc com lê công sở, cà vạt xộc xệch, bước vào, nhìn

gương mặt hai người đã ở trong phòng và quyết định ra chỗ khác đợi. Sachs
hầu như không thể trách móc gì anh ta.

Vào những lúc như thế này, người ta không muốn chia sẻ không gian công

cộng với người lạ.

Sachs ngả đầu sang Thom, anh ta ôm siết lấy cô. Cô không nhớ anh ta vốn

vẫn mạnh mẽ đến nhường nào.

Buổi tối hôm nay là đỉnh điểm của mười hai tiếng đồng hồ có lẽ lạ lùng

nhất, căng thẳng nhất, trong suốt những năm cô biết Rhyme. Khi Sachs đến
vào buổi sáng sau đêm hôm trước ở bên Brooklyn, cô thấy Thom đang ngóng
mắt ra cửa. Rồi anh chàng phụ tá liếc nhìn phía sau cô, cau mày.

“Gì vậy?” Cô hỏi, và cũng liếc nhìn đằng sau.
“Anh ấy không đi với chị?”
“Ai?”
“Lincoln.”
“Không.”
“Mẹ kiếp. Anh ấy biến mất rồi.”
Nhờ chiếc xe lăn Mũi tên Dông bão tốc độ và đáng tin cậy, Rhyme vốn

vẫn di chuyển chẳng kém gì một chiếc xe cảnh sát, người ta không phải là
không biết có những lúc anh tự lái sang Công viên Trung tâm. Tuy nhiên,
thực sự thì các hoạt động ngoài trời cũng không khiến anh thích thú mấy,
Rhyme ưa ở trong phòng thí nghiệm hơn, giữa đám máy móc thiết bị, đấu trí
với các vụ án.

Anh chàng phụ tá hôm nay đã để anh dậy sớm, theo yêu cầu của anh, thay

quần áo, rồi đặt anh vào xe lăn. Nhà hình sự học nói, “Tôi sẽ đi gặp một
người để ăn sáng.”

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Thom hỏi.
“Thom, tôi là đại từ ngôi thứ nhất số ít. Chúng ta là số nhiều. Cũng là đại

từ ngôi thứ nhất, nhưng ngoài ra chúng hầu như không có điểm gì chung. Cậu
đâu được mời, và đó là vì lợi ích của bản thân cậu. Cậu sẽ phát chán mất.”

“Ở bên cạnh anh thì không bao giờ phát chán cả, Lincoln.”
“Ha. Tôi sẽ trở về sớm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.