LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 116

Ánh sáng mặt trời trong phòng yếu dần đi đến lúc tắt hẳn. Khi cả căn

phòng đều bị bóng tối bao trùm, cô mới sực tỉnh, phải đem cơm cho mẹ rồi.
Cô vộ vàng đến bệnh viện. Bà Điền Quyên, mẹ cô, đang quay vào tường
ngủ. Cô không dám làm phiền bà mà chỉ cầm cặp lồng đi thẳng xuống nhà
ăn của bệnh viện để mua cơm. Vì đi muộn nên suýt nữa chẳng còn cơm và
thức ăn nữa.

Mua xong, cô quay về, khẽ gọi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đừng ngủ nữa. Mẹ dậy

ăn cơm đi.”

Bà Điền Quyên vẫn quay lưng lại với cô, không hề nhúc nhích mà đáp:

“Mẹ không muốn ăn. Con ăn đi.”

Giọng bà không giống đang ngái ngủ, hơn nữa lại có chút nghẹn ngào.

Rõ ràng vừa rồi bà không hề ngủ mà là đang thầm khóc.

Điền Điền hoảng hốt: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”

“Mẹ không sao. Điền Điền, con để cho mẹ yên tĩnh một lát.”

Điền Điền không dám hỏi gì thêm, đành phải lặng lẽ ra khỏi phòng

bệnh. Cô hỏi y tá xem chiều này, cô không ở đây, có chuyện gì làm mẹ cô
không vui không? Tâm trạng của bà hai ngày nay vốn đã khá hơn nhiều rồi
cơ mà.

Kết quả đã khiến cô bất ngờ. Y tá trưởng họ Tằng vừa gặp liền gọi cô

vào phòng: “Điền Điền, cô đúng là có lòng tốt nhưng lại làm chuyện xấu
mất rồi.Vừa rồi, cô kể cho mẹ cháu nghe một chuyện. mẹ cháu nghe xong
thì òa lên khóc. Bây giờ mẹ cháu đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Lời của y tá trường Tằng khiến Điền Điền lờ mờ hiểu ra, nhưng cô vẫn

run run hỏi tiếp: “Cô Tằng, cô đã nói gì với mẹ cháu ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.