LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 122

trai:”Gia Ký, em đừng tự trách mình. Em không hề muốn phạm sai lầm như
vậy. Không ai muốn chuyện này xảy ra cả.”

Tuy nói như vậy, nhưng làm sao có thể dễ dàng tháo gỡ chuyện này

được?

Tháng chín năm đó, Liên Gia Ký đi Anh, bắt đầu kỳ học một năm trong

chương trình trao đổi học sinh. Để giúp em trai giải quyết vấn đề tâm lí,
Liên Gia Kỳ đã thuyết phục bố mẹ để mình sang Anh học cùng em trai, cho
cậu ta thay đổi môi trường sống và học tập. Hai anh em cũng ra nước ngoài,
dần dần thích ứng với môi trường mới và cuộc sống mới ở đất nước xa lạ,
cuối cùng, cảm xúc của Liên Gia Ký cũng dần dần bình ổn trở lại. Chỉ là có
một bóng đen vẫn cứ ám ảnh tâm trí, cậu ta không dám lái xe nhanh nữa.
Có lúc hẹn bạn gái ra ngoài chơi, người nhà cô ấy đều kinh ngạc: “Sao cậu
lại lái xe chậm như vậy chứ?”

“Chậm một chút có gì không tốt chứ? Không cần vội, cứ lái cẩn thận

đâu phải việc gì xấu?”

Một năm sau, Liên Gia Kỳ về nước, Liên Gia Ký một mình ở lại Anh

tiếp tục học. Từ cấp ba lên đại học, xong rồi lại thạc sĩ, cậu ta rất ít khi về
nước. Đều là bố mẹ cùng anh trai sang thăm cậu ta, vì mỗi lần về nước, cậu
ta lại không thể không nhớ đến chuyện xảy ra năm đó. Chuyện đã qua như
âm hồn bất tán, chỉ cần cậu ta quay về là những cơn ác mộng ấy lại quấy
rầy liên tục, khiến cậu ta toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi.

Bình thường, Liên Gia Ký cũng rất khi chú ý đến những việc xảy ra

trong nước, đó như là một cách trốn chạy. Ban đầu, cậu ta cũng hoàn toàn
không biết chuyện xảy ra với anh trai Liên Gia Kỳ. Người nhà không nói
cho cậu ta biết. Gia Kỳ dặn mội người rằng, cậu ta ở xa như vậy, có nói
cũng chẳng ích gì, tốt nhất là đừng để cậu ta phải lo lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.