LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 16

“Mẹ, con nhớ mẹ mà.”

Bà Điền Quyên phân vân nở nụ cười:

“Con lớn như vậy rồi mà còn làm nũng sao? Con có đói không? Mẹ đi

nấu cho con bát mỳ nhé?”

“Không cần đâu mẹ ạ! Con không đói. Mẹ mau đi ngủ đi, cẩn thận kẻo

bị lạnh.”

Sau khi đẩy mẹ vào phòng để bà ngủ tiếp, Điền Điền một mình ở trong

phòng khách ngắm bức chân dung của bố mình. Cô cứ ngắm mãi, ngắm
mãi, rồi không kìm được mà nước mắt ướt nhòe, nụ cười hiền từ nhòa đi
trước mắt cô…

***

Tám năm trước, Điền Điền mới mười tuổi. Cô là viên minh châu trong

tay bố. Gia đình ba người trải qua cuộc sống bình dị nhưng vô cùng hạnh
phúc. Nhưng vào một đêm mùa hạ, một vụ tai nạn xe bi thảm đã thay đổi tất
cả mọi thứ.

Cho đến tận bây giờ, Điền Điền vẫn nhớ như in buổi tối ngày hôm đó.

Lúc ấy, mọi thứ vốn dĩ rất tuyệt vời, rất ấm áp. Bố cô phá lệ không đi làm
thêm mà về nhà từ rất sớm để hướng dẫn cô làm bài tập rồi lại tự mình vào
bếp nấu mấy món sở trường. Cả gia đình cô vui vẻ ăn cơm tối. Sau đó, bố
cô nói có chút chuyện phải ra ngoài. Khi ấy, cô xách giày da ra cho bố thay,
còn bắt chước mẹ thơm bố rồi dặn dò: “Bố nhớ về sớm nhé!”

Bố mỉm cười, bế cô lên thơm một cái thật kêu: “Được rồi, con gái rượu

của bố.”

Nhưng bố cô đi mãi mà không về. Đến chín giờ tối, mẹ đang chuẩn bị

cho cô đi ngủ thì nhận được điện thoại. Chưa nói được mấy câu bà đã òa lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.