LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 161

Điền Điền nghĩ ngợi, có nên đi không? Nhất thời, cô có chút do dự

không quyết định ngay được. Vì quan hệ với Liên Gia Kỳ, lâu lắm rồi
không đến câu lạc bộ tennis vì sợ chạm trán anh. Nhưng cuối cùng vẫn
không thể tránh được. Hôm đó khi ăn cơm chùa ở biệt thự của tổng giám
đốc Đào, vẫn oan gia ngõ hẹp. Anh chẳng hề để bụng chuyện trước đây, còn
rất chu đáo ân cần nên cô cũng chẳng có cách nào giả làm con đà điểu rúc
đầu xuống cát không chịu chui lên được. Cuối cùng cô đã nói được câu “xin
lỗi” muộn màng với anh. Sau khi sự việc đã roc hân tướng. Điền Điền luôn
nợ Liên Gia Kỳ lời xin lỗi này. Bây giờ nói ra được, lòng cô cũng cảm thấy
thanh thản hơn nhiều. Ít nhất khi gặp lại anh, cô cũng có thể tự nhiên một
chút.

Thấy Điền Điền do dự, Hoắc Khởi Minh hiểu là cô muốn từ chối, anh ta

liền vung ra tuyệt chiêu: “Không nói gì tức là đồng ý đấy nhé! Được rồi, tôi
đang có điện thoại, không nói chuyện với cô được nữa. Hai giờ chiều nay,
tôi đến cổng trường đón cô. Tạm biệt.”

Nói xong, anh ta lập tức cúp máy, như lập tức là Điền Điền không đồng

ý cũng không được.

Buổi chiều, Điền Điền vốn muốn hẹn Du Tinh cùng đến câu lạc bộ

tennis nhưng cô nàng nói đã có kế hoạch khác với La Thiên Vũ rồi.

“Cậu đi một mình đi. Hoắc Khởi Minh cũng chẳng phải là bạn mới

quen, đxa đi chơi cùng nhiều như thế rồi còn cần tớ đi theo sao? Hai người
đi đánh bóng của hai người, chúng tớ đi chơi của chúng tớ.”

Cô buột miệng hỏi một câu: “Hai người đi chơi ở đâu?”

“Thiên Vũ nói sẽ lái xe đưa tớ đi ăn hải sản ở thành phố S, ngày mai và

ngày kia đều được nghỉ. Tiện thể chúng tớ sẽ ở lại thành phố S chơi hai
hôm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.