LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 162

Nói như vậy, La Thiên Vũ đã sắp xếp một chuyến đi ngắn cho họ rồi.

Nghe có vẻ không tồi nhưng Điền Điền có chút lo lắng cho người bạn thân,
cô thấp giọng hỏi: “Cậu cùng anh ta đến thành phố S một mình sao? Buổi
tối thì làm thế nào? KHông phải cậu định cùng anh ta… ở bên nhau đấy
chứ?”

Du Tinh chẳng cần suy nghĩ đáp: “Đương nhiên là không. Bảo anh ta

thuê hai phòng là được rồi.” Ngừng một lúc cô ấy lại nói: “Việc này thì cậu
không cần lo lắng. Tớ biết phân biệt nặng nhẹ. Lên giường với anh ta nhanh
như vậy, chỉ khiến anh ta coi thường tớ mà thôi. Cái gì chưa có được thì còn
hấp dẫn, một khi có được rồi thì chẳng còn gì thú vị nữa. Thế nên, tớ sẽ
không dễ dàng trao thân cho anh ta như thế đâu.”

Du Tinh vẫn còn chút tỉnh táo, sẽ không vì muốn câu công tử mà hiến

dâng tất cả, bán cả thân đâu. Trên đời thiếu gì những cô gái ngu ngốc đã
hiến dâng trọn vẹn rồi lại bị bỏ rơi cơ chứ?

Hai giờ chiều Hoắc Khởi Minh đến đón Điền Điền ở cổng trường rất

đúng giờ. Sau đó, họ cùng đến câu lạc bộ tennis. Vừa đến nơi, Điền Điền đã
vô thưc nhìn xung quanh. Cô đang nghĩ không biết có tình cờ gặp Liên Gia
Kỳ hay không, anh cũng là khách thường xuyên ở đây mà. Nhưng không hề
thấy bóng dáng anh đâu cả, dù là trong câu lạc bộ hay ngoài sân cầu. Như
vậy cũng tốt. Nếu không, tuy đã hóa giải chuyện cũ nhưng vụ xấu hổ ở
bệnh viện hôm đó vẫn còn khiến cô mất tự nhiên.

Lâu lắm rồi không đánh tennis, Điền Điền có phần xuống tay. May mà

Hoắc Khởi Minh là huấn luyện viên giỏi, anh ta hướng dẫn vài séc đã từ từ
giúp cô lấy lại phong độ. Chiều nay, cô rất cao hứng, đánh đến nỗi mồ hôi
mồ kê vã ra như tắm.

Hoắc Khởi Minh vừa đưa khăn bông cho cô vừa nói: “Mệt rồi hả?

Chúng ta đi tắm suối nước nóng trị liệu nhé? Dễ chịu hơn nhiều đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.