mình, cô cắn răng giận dữ: “Sao bọn họ có thể xấu xa như vậy chứ? Chẳng
có ai chịu đứng ra nói sự thật sao?”
Điền Điền cũng đồng tình: “Đúng vậy. Thật chẳng ra sao. Đổ hết trách
nhiệm lên đầu một mình cậu, mà bản thân họ có trong sạch gì cho cam.”
Du Tinh càng nghĩ càng bực mình: “Nếu tớ biết bọn nó tên là gì ở đâu,
tớ sẽ tìm đến tận nhà để tính sổ từng người một. Dựa vào cái gì mà nói tớ
dẫn La Thiên Vũ đi dùng bột K chứ? Rõ ràng là anh ta dẫn tớ vào phòng đặt
của bọn nó, lừa tớ uống rượu vang pha bột K của bọn nó.” Nói mãi, nói
mãi, Du Tinh bỗng nhớ ra, bàn đập bàn đánh rầm một cái: “Đúng rồi!
Những người cùng “bay” tối hôm đó, người khác thì tớ không biết nhưng tớ
biết một người. A Tiệp, em họ Liên Gia Kỳ. Cậu ta cũng là một người tham
gia hôm đó. Tớ phải đến tìm cậu ta đối chất mới được, hỏi tại sao cậu ta lại
đổ trách nhiệm cho tớ?”
Đây đúng là một cách. Có điều, Du Tinh biết A Tiệp đang học ở thành
phố S mà không biết cụ thể là học trường nào và liên hệ bằng cách nào.
Nhưng không sao, cô đã có cách: “Điền Điền, cậu gọi điện cho Liên Gia Kỳ
giúp tớ. Chắc chắn là anh ta biết.”
Điền Điền hoài nghi, rút di động ra đưa cho Du Tinh: “Cậu tự gọi đi. Tớ
sợ không nói rõ được đâu.”
Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy nhưng không phải là Liên Gia
Kỳ. Đầu bên kia là một giọng nam khàn khàn rất lịch sự giới thiệu mình là
trợ lí của Liên Gia Kỳ, nói bây giờ họ đang tiến hành hội đàm ở Hồng
Kông. “Bây giờ anh Liên tạm thời không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì
cô cứ để lại lời nhắn, tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”
Du Tinh im lặng mất một lát. Chuyện của cô không thể nhắn dăm ba câu
là nói rõ được nên cô chỉ có thể nói: “Xin anh chuyển lời với anh Liên rằng