Nhưng Lục Hiểu Du lại lắc đầu: ‘Cách này không được. Người quen
biết của Liên Gia Kỳ đều biết, sau khi Tạ Uẩn Nhã sang Pháp, cậu ấy đã có
bạn gái đâu…”
Chưa nói hết câu, bỗng cô dừng lại, có chút lúng túng xin lỗi: “Sorry,
Gia Kỳ.”
Liên Gia Kỳ điềm đạm nói: “Không có gì. Những điều chị nói đều là sự
thực, có gì phải xin lỗi đâu.”
Tằng Thiếu Hàng ngồi bên bèn chuyển chủ đề. Tuy họ vẫn trò chuyện
tiếp nhưng rõ ràng Liên Gia Kỳ không muốn nói gì nữa. Ngồi một lát, anh
cũng đứng lên đi: “Anh chị uống trà tiếp đi nhé! Tôi đi dạo vườn hoa một
lát.”
Điền Điền đã tìm đến ang trồng sen phía sau nhà kính trồng lan. Đó là
một cái ang màu nâu sậm, lớp men tươi sáng mịn màng. Trong ang có vài
chiếc lá sen nhỏ nổi trên mặt nước. Màu xanh của nó thật đáng yêu. Ngoài
ra bên trong còn nuôi hai chú các chép đuôi đỏ. Chúng bơi tung tăng dưới
những tán lá sen tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Cảnh cá nô đùa bên sen
thật vô tư.
Sen vẫn chưa ra nụ, lá sen vẫn chưa đua chen nhưng Điền Điền vẫn
ngẩn ngơ mãi bên ang mà không muốn rời đi. Đã lâu lắm rồi cô không nhìn
thấy sen. Từ sau khi gia đình cô chuyển đến nhà mới, công viên ngày xưa
cách nhà mới khá xa nên họ cũng rất ít khi đi. Đặc biệt là sau khi bố cô mất,
mẹ con cô càng không đến đó vì sợ chạm đến ký ức đau lòng. Bây giờ, tình
cờ thấy ang sen trong vườn hoa, cô có chút buồn buồn man mác. Cô ngẩn
người nhìn những lá sen tròn tròn nhỏ nhỏ rất lâu. Tiếng bước chân nhè nhẹ
ngắt quãng phút ngẫn người của Điền Điền. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Liên
Gia Kỳ.