LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 228

màu sắc, Điền Điền và vài cô người mẫu đã có mặt. Khoảng nửa tiếng nữa
họ sẽ cùng làm người mẫu quảng cáo cho mỹ phẩm của một thương hiệu
nổi tiếng.

Khoảng gần hai rưỡi, dường như có linh cảm, Điền Điền đành chỉnh lại

trang phục, bỗng ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy trong bãi đỗ xe cách đó
không xa, Liên Gia Kỳ bước ra khỏi một chiếc xe nhỏ. Có mấy người ra
đón anh, cùng dẫn anh đi về cửa lớn của quảng trường mua sắm. Dường
như anh không hề thấy cô, chỉ chú tâm nghe người trung niên có dáng vẻ
giám đốc đi bên cạnh nói.

Hoảng hốt cụp mi xuống, Điền Điền vội vàng thay đổi hướng nhìn. Tại

sao phải hoang mang? Tại sao phải hoảng hốt? Cô không nói rõ được. Cô
chỉ cảm thấy từ đáy lòng mình có một sự thay đổi khác thường đang diễn
ra. Dù không nói được là gì nhưng rõ ràng nó đã rất gần. Giống như không
khí ẩm ướt trong mùa mưa, không thể nhìn rõ, cũng không thể nào sờ thấy.
Nó lặng lẽ ngưng tụ thành từng giọt trên thành tường, không cách nào né
tránh được.

Chương trình chính thức bắt đầu. Người chủ trì giục các người mẫu lên

sâu khấu. Điền Điền ngẩn ngơ bước lên cùng các người mẫu khác đứng
thành hàng, nở nụ cười như hoa. Dưới sân khấu là tràng phóa tay và những
tiếng huýt sáo giòn tan. Có người thốt lên: “Nhóm người mẫu hôm nay thật
xinh đẹp.”

Anh ta vừa dứt lời, bỗng một người đàn ông có râu tỏ vẻ giận dữ lao lên

sân khấu, chỉ vào các cô người mẫu, lớn tiếng quát: “Phụ nữ xinh đẹp chả
phải là thứ tốt đẹp gì, đều là đồ lăng loàn, đều là hạng gái bao, phải giết
hết.”’

Người đàn ông đó vừa nói, vừa rút dao găm trong người ra, hằm hằm lao

về phía các cô người mẫu. Bỗng chốc máu tươi chảy ra, các người mẫu đều
sợ thét lên, chạy toán loạn. Ông ta bất chấp, tiếptục cầm dao đuổi theo họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.