LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 277

“Mẹ…” Điền Điền vội nói. “Mẹ nghĩ ngợi quá nhiều rồi. Liên Gia Kỳ

tuyệt đối không phải người có lòng dạ xấu xa. Anh ấy cũng tuyệt đối không
làm hại con đâu. Mẹ khôgn biết đấy thôi. Anh ấy đã từng cứu mạng con, bất
chấp tính mạng đỡ nhát dao của một kẻ thần kinh để cứu con, kết quả là
cánh tay anh ấy bị thương rất nặng.”

Bà Điền Quyên nghe mà giật mình: “Chuyện xảy ra bao giờ? Sao mẹ

không biết? Nha đầu này, sao chuyện gì cũng đều không nói cho mẹ biết
thế?”

“Con cũng là không muốn làm mẹ lo lắng thôi. Nhưng vừa rồi mẹ nghi

ngờ Liên Gia Kỳ như thế, quả thực là rất quá đáng!”

Điền Điền kể lại chi tiết sự việc xảy ra ngày hôm đó. Bà Điền Quyên

nghe xong, mãi sau vẫn không nói được gì, Bỗng bà lạnh lùng hỏi: “Có
phải vì thế nên con thích Liên Gia Kỳ không?”

Mẹ bất ngờ hỏi khiến Điền Điền đỏ hết cả mặt. Cô cúi đầu muốn giấu

khuôn mặt mình, giọng lí nhí:

“Con… con không biết.”

Tuy miệng nói như vậy nhưng khi một cô gái trả lời loại câu hỏi này,

nếu nói “không biết” thì cũng tương đương với việc xác nhận rồi. Vì nếu cô
không thích người đó, cô sẽ thẳng thừng nói mình không có.

Bà Điền Quyên biết không cần hỏi thêm nữa, không còn nghi ngờ gì,

con gái bà đã thích Liên Gia Kỳ mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.