“Cô Diệp, cô có thể nói cho chúng tôi…”
“Cô Diệp, tôi muốn hỏi một chút…”
…
Bảy tám cái miệng đồng thanh hỏi tạo nên âm thanh vô cùng hỗn tạp,
Điền Điền căn bản không hề nghe rõ và cũng không muốn nghe. Cô chỉ cố
hết sức đóng cửa lại và đẩy đám phóng viên ra ngoài.
Các phóng viên bỗng nhắc lại chuyện cũ khiến bà Điền Quyên lại bị
kích động. bà ngồi phịch trên ghế sofa không nói tiếng nào. Trên khuôn mặt
bà hiện rõ vẻ hoang mang và đau khổ như bị thôi miên. Điền Điền cẩn thận
dỗ dành bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Bà Điền Quyên ngoảnh đầu lại nhìn con gái hỏi: “Vừa rồi, chuyện các
phóng viên đó nói là như thế nào?”
Điền Điền không muốn làm mẹ bị kích động, cô cố gắng kể lại một cách
ngắn gọn. “Thực ra cũng không có chuyện gì. Chỉ là Liên Gia Kỳ, kẻ đã
đâm xe vào bố con bị các phương tiện truyền thông để ý đến, vì gần đây có
một tên công tử con nhà giàu lái xe đâm người nên nó trở thành tiêu điểm
thu hút sự chú ý của mọi người. Chuyện của hắn ta cũng bị lật lại nên mới
có phóng viên tìm đến nhà chúng ta để phỏng vấn. Mẹ, con biết mẹ không
muốn nhắc đến chuyện đau lòng này. Không sao đâu ạ. Các phóng viên
không phỏng vấn được, lát nữa họ sẽ tự động bỏ đi thôi.”
Bà Điền Quyên gây người “ờ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Ánh mắt
bà nhìn về phía bức chân dung của chồng treo trên bức tường đối diện, nhìn
mãi nhìn mãi đến mức nước mắt trào ra. Trong lòng Điền Điền vô cùng
chua xót. Cô cũng ngồi khóc bên mẹ.