LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 89

Thấy bà Điền Quyên có một cô con gái hiểu biết và chăm sóc mẹ chu

đáo như vậy, các bệnh nhân cùng phòng đều rất ngưỡng mộ, khen bà có
phúc. Bà Điền Quyên nhìn con gái mỉm cười mà xót xa. Đúng vậy, bà có
phúc, có được một cô con gái ngoan, nhưng tiếc là phúc không đủ nên
chồng bà mới ra đi sớm như vậy.

Cứ nghĩ đến người chồng đã sớm qua đời của mình, bà Điền Quyên lại

rơi lệ. Điền Điền biết rõ tại sao mẹ mình lại khóc nhưng không dám nói ra,
cô chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bà: “Mẹ, mẹ đừng như vậy. Mẹ cứ thế con
lo lắm!”

Bà Điền Quyên lấy gạt nước mắt : “Mẹ không sao. Điền Điền, con yên

tâm. Vì con, mẹ sẽ không để mình xảy ra chuyện gì đâu.”

Lời của mẹ cũng khiến Điền Điền yên tâm được phần nào.

Biết tin bà Điền Điền bị ngã phải nằm viện. Du Tinh vội vàng chạy đến

thăm ngay. Cái miệng liến thoắng hay nói hay cười của cô khiến sắc mặt bà
Điền Quyên khá hơn rất nhiều.

Du Tinh ngồi lại khoảng nửa tiếng thì xin phép bà cho bà nghỉ ngơi.

Điền Điền tiễn cô, vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, cô đã nói ngay: “Điền Điền,
lại có tin tức mới về Liên Gia Kỳ đấy. Cậu đã biết chưa?”

Điền Điền lắc đầu. Mấy ngày nay, cô chỉ ở bệnh viện chăm sóc mẹ,

chẳng có tâm trạng nào để ý những chuyện bên ngoài. Cô chẳng hề đọc báo,
cũng chẳng lên mạng nên không biết gì cả. “Lại sao thế? Hay là nói chuyện
anh ta ra tay đánh tớ?”

Về chuyện mấy tờ báo đăng tin Liên Gia Kỳ ra tay đánh người tối hôm

đó, Điền Điền đã gọi điện cho Du Tinh và nói cho cô ấy biết. Cô biết tin tức
đó nói quá sự thực. Tuy tối hôm đó, anh ta có hành động mất bình tĩnh
nhưng vẫn chưa đến mức đánh người. Mấy phóng viên này đúng là toàn
thêm mắm thêm muối viết mò. Có điều, họ viết như vậy cũng chẳng liên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.