LƯỠNG QUẢNG HÀO KIỆT - Trang 147

Chỗ hắn “bay” qua có máu rơi xuống.

Sau lưng hắn vẫn bị mũi kiếm vạch ra một đường.

Tiêu Thu Thủy không khỏi kêu lên:

- Khinh công giỏi!

Lý Hắc vậy mà vẫn còn cười được:

- Không phải khinh công, là Du già!

Chưa dứt lời, mặt trời đã ập tới!

Khang Xuất Ngư vốn quyết chí phải giết cho được Hắc tiểu dư khó xơi
nhất trong Quảng Châu ngũ hổ này.

Lệ kiếm lại tới, mắt thấy Lý Hắc không thể chống đỡ được, bỗng nhiên lại
nghe Khang Xuất Ngư kêu lên: “Ai da”, tiếp đó ôm chân nhảy lên nhảy
xuống liên tục. Mọi người đều rất ngạc nhiên, nhìn lại hóa ra dưới chân
Khang Xuất Ngư có cắm một cây đinh sắt.

Mọi người vẫn chưa hiểu gì, chỉ có Lý Hắc cười hì hì nói:

- Tôi còn tên khác là Đinh sắt, ngài chưa nghe qua sao?

Hóa ra khi Lý Hắc lùi lại đã bố trí một cây đinh nhọn, dụ Khang Xuất Ngư
tới đạp trúng.

Khang Xuất Ngư đau đớn vừa kêu vừa nhảy, gầm lên phẫn nộ, vận khí vào
kiếm, muốn dùng thuật ngự kiếm truy sát Lý Hắc.

Lý Hắc lần này đúng là hoảng hốt, kêu lên:

- Lão cẩu lão cẩu, tôi không xử nổi tên này, ông lên, ông lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.