LƯỠNG QUẢNG HÀO KIỆT - Trang 149

Kiếm là kiếm tốt, nhưng bị cây côn vừa đen vừa thối đó đánh trúng, giống
như là linh khí cũng bị đánh tan đi không ít, kim mang cũng tán loạn mất
một chút.

Khang Xuất Ngư quả thực là tức giận muốn chết.

Cây côn đen trong tay lão cẩu vừa già vừa gù kia giống như là khắc tinh
của kiếm lão đang cầm.

Nhưng Tiêu Thu Thủy thì bây giờ mới biết Khang Xuất Ngư lợi hại đến
mức nào.

Khang Xuất Ngư liên tiếp đấu với ba đại cao thủ của Quảng Tây ngũ hổ,
trong đó có cả “đậu đen” khó giây nhất mà giang hồ vẫn xưng tụng, vậy mà
vẫn không bại, bị tấn công đã lâu mà kiếm vẫn không rời tay.

Bây giờ Tiêu Thu Thủy mới hiểu tại sao lúc trước cha hắn, Tiêu Tây Lâu,
lại trọng dụng Khang Xuất Ngư đến như vậy,. Đáng tiếc, Khang Xuất Ngư
vẫn phản bội Tiêu Tây Lâu.

Nghĩ tới đây, Tiêu Thu Thủy lại nổi giận.

Nhưng nhìn Khang Xuất Ngư bộ dạng quẫn bách, tay cầm bảo kiếm vừa
đau lòng, vừa phẫn nộ, dưới chân đau đớn nên cứ phải co co lên, Tiêu Thu
Thủy lại không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đường Phương thì thật sự không nhịn được phải phì cười.

Khang Xuất Ngư giận giữ không kiềm chế nổi, hét lớn một tiếng, nâng
kiếm muốn đâm!

Cung bối lão đầu lại vung côn đánh xuống, một mặt cười nấc lên, nói:

- Tới đây nào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.