LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 129

Bên ngoài Hướng Tá liên tiếp gõ cửa, tiếng vang rõ rành, đáng tiếc

không thể lay chuyển được sự tức giận ngút trời của Lệ Trọng Mưu.

Cô dồn hết dũng cảm nhìn thẳng vào anh, không chút tránh né nữa, Lệ

Trọng Mưu thầm cười nhạo, theo ý cô muốn, buông ra.

“Tôi sẽ nhớ kĩ một cái tát vừa rồi. Nếu như cô Ngô đủ may mắn, tôi sẽ

cho cô tận mắt chứng kiến, tôi làm thế nào đem những thứ thuộc về cô,
từng thứ một, từng chút một, cướp hết đi.”

Giọng điệu Lệ Trọng Mưu bình thản, không biểu lộ chút lo âu hay phập

phồng. Nói xong, anh gạt cô, túm tay nắm cửa mở ra.

Sống lưng Ngô Đồng đụng vào tường, đau quá, cô bị dọa cho sợ hãi,

nhìn anh đi ra ngoài mà không có cách nào di chuyển được dù chỉ nửa
bước.

Cửa mở, Lệ Trọng Mưu gặp trực diện Hướng Tá.

Lệ Trọng Mưu ưu nhã sửa lại cổ áo, vòng qua Hướng Tá rời đi, Hướng

Tá vọt vào trong tìm Ngô Đồng.

Giả vờ như không thấy nhau, mỗi người một hướng.

“Không sao chứ?”

Ngô Đồng lắc lắc đầu, “Đi thôi.”

Hướng Tá nhìn bóng lưng cô đờ đẫn ra khỏi cửa, lắc đầu một cách bất

đắc dĩ. Người phụ nữ này, không biết hồn phách bay đến nơi nào rồi, có lẽ
đến cô cũng chả biết.

Nhắm vào điểm yếu của cô mà đả kích, khó thấy kết thúc rồi đây…

**********************************

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.