LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 128

Anh đang đo tâm tư của cô ư? Anh đang nói cô chẳng đáng giá một xu

ư?

Ngô Đồng tự nhủ, thế này đã là gì so với nỗi đau của cô…

Cô không cần, sẽ không còn ai có thể nhìn thấu trái tim cô một lần nữa…

Môi của anh in lên vành tai của cô, hơi khẽ động, như cọ sát vào nó.

Thực tế là khi ở bên tai cô anh đang cười lạnh: “Hai lần cô từ chối chi
phiếu của tôi, cũng không đồng ý đổi con trai lấy tiền đồ của anh trai. Thiếu
chút nữa tôi đã tin cô, Hóa ra là “thả sợi dây dài, câu con cá lớn”… Cô
muốn gì? Làm nữ chủ nhân Lệ thị chăng?”

Thái độ im lặng của cô chọc anh điên lên, Lệ Trọng Mưu nâng mặt cô,

bàn tay bóp mạnh cằm cô, nghiêng mặt cô qua đối diện với anh.

Ngô Đồng bị anh giam giữ, không thể làm gì ngoài nhìn thẳng vào mặt

anh.

Lệ Trọng Mưu quan sát khuôn mặt ấy, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan

thanh tú. Anh dán sát mặt lại, mi tâm thẳng tắp, chóp mũi chạm vào nhau.

Ngô Đồng thấy mình trong mắt anh.

Tâm trí bỗng trống rỗng.

Lệ Trọng Mưu gằn ra từng chữ: “Cô xứng sao?”

Hay cho câu “cô xứng sao…”, Ngô Đồng lạnh lùng trả lời: “…Tôi không

có gì để nói với anh. Buông tôi ra!”

Thanh âm của cô như những mảnh nhỏ đâm vào tai Lệ Trọng Mưu.

Cô đang lo lắng phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.