LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 167

Sự phòng bị của anh đúng là chỉ có tăng chứ không có giảm!

Ngô Đồng nuốt ngụm rượu, không nuốt trôi được cảm giác xót xa này.

Trong tay là chai rượu Whisky, cô nâng cả chai lên tu, chốc lát đã gần

cạn thấy đáy.

Nhìn cô ngửa đầu uống rượu, Lệ Trọng Mưu hơi giật mình, bất giác anh

thả lỏng bàn tay đang siết tay cô.

“Cô không muốn nói gì với tôi sao?”

Nếu như cô cầu khẩn anh…

Chất rượu nóng bỏng chảy qua yết hầu, ngọn lửa thiêu rụi tất cả.

Ngô Đồng chịu đựng cảm giác cháy rát, cô nuốt luôn câu hỏi của anh

vào lòng.

Nói cái gì? Nói cô chẳng có chút hứng thú nào với Lệ thị? Cô chưa từng

nghĩ sẽ can thiệp vào đó?

Anh nghe xong, không phải sẽ lại châm biếm cô ư?

“Cô ấy là bạn của tôi. Khi tôi khó khăn nhất cô ấy đã giúp tôi. Nhưng

mà, cho dù tôi có cầu xin anh đừng làm khó cô ấy, anh cũng đâu có nghe,
không phải sao?

Không cần nghe hết anh cũng biết, trong giọng nói của cô có vị trào

phúng.

Họ luôn như vậy, chẳng thể nào ở chung —

Tại sao lại đi đến bước này?

Lệ Trọng Mưu tự hỏi, anh thở dài, rót thêm một ly, uống cạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.