LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 168

Ngô Đồng thử chuyển động cổ tay nhức nhối, đứng lâu chân cũng hơi

đau, cô khó nhọc quay về, nhưng bước chân không chút chần chừ.

Cô phải rời khỏi đây.

Lệ Trọng Mưu không ngăn cản.

*********************************

Vất vả lắm Ngô Đồng mới đến được chân cầu thang. Cô nhìn quanh,

không có ai cả. Rút cuộc cô có thể dừng lại, lau mồ hôi đổ ra trên trán.

Không chú ý đến bân chân bị thương làm Ngô Đồng té ngã ngay từ bước

đầu tiên bước lên bậc thang.

Một mình tự nuôi đứa con trong sáu năm, Ngô Đồng cứ tưởng không còn

gì trên thế giới này có thể làm khó cô, hóa ra, ngay cả một cái bậc cầu
thang bé xíu xiu cũng làm được.

Ui da, đau, đau chết mất thôi!!!

Bây giờ, đến sức đứng lên Ngô Đồng cô cũng không có!

Cô cười rộ lên, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt mỏi.

Tại sao? Tại sao cô lại rơi vào tình cảnh này?

Nếu khi gặp bất cứ khó khăn nào, chỉ cần mỉm cười là qua được thì tốt

biết bao…

Phía sau có tiếng bước chân, càng lúc càng gần. Ngô Đồng biết đó là ai.

Hiện tại Lệ Trọng Mưu đã đứng ngay sau cô.

Ánh sáng ở quầy bar hắt lên thân hình to lớn của anh hấp dẫn mọi điểm

tối tụ hết trên người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.