Buồn thay, việc này chẳng đuổi được ai mà mỗi lần làm thế, người kia
liền đưa tay xoa đầu thằng bé: “Con cô dễ thương quá!”
Thời gian tâm trạng Ngô Đồng tụt dốc nhất là khi Đồng Đồng nói
chuyện điện thoại với Lệ Trọng Mưu. Cô không muốn cùng con tham gia
cuộc hội thoại. Vì vậy, Ngô Đồng sẽ chuẩn bị bữa sáng, hoặc gọi điện cho
Tư Kì, thậm chí đi ngắm cảnh bên ngoài.
Rõ ràng cô đang cố tình lảng tránh.
***************************************
Rạng sáng ở HongKong, Lệ Trọng Mưu lưu lại bức email, gọi cho Đồng
Đồng.
Lúc này cả thế xác và tinh thần anh đều thấy thoải mái, thành trì kiên cố
vây quanh trái tim cũng đánh mất những phòng bị thường ngày. Tự nhiên
anh hỏi: “Mẹ con đâu? Mẹ con đang làm gì?”
Nghe anh nhắc đến mẹ mình, Đồng Đồng vui vẻ trả lời: “Mẹ đang nói
chuyện với dì Tư Kì, không xen vào được đâu.”
Ngô Đồng và Tư Kì đã nấu cháo điện thoại gần nửa tiếng, Tư Kì nói rất
nhiều chi tiết hợp tác với Lệ Trọng Mưu, nói bóng nói gió hỏi cô có muốn
gia nhập với cô ấy hay không. Cô ấy vô cùng thích thú khi được làm việc
với Lệ Trọng Mưu, còn có Lệ thị, blah blah blah…
Ngô Đồng cúp máy, nhất thời không biết làm gì. Cô để tay lên ngực tự
hỏi, phải chăng lúc nãy giọng điệu của mình có vẻ hứng thú nên cô ấy mới
muốn mình gia nhập?
Bên kia Đồng Đồng vẫn chưa tắt, Ngô Đồng do đự đi vào bếp.
Cô còn có thể làm gì chứ?