Josef có vẻ xấu hổ, Hướng Tá bồi thêm một câu: “Tôi là bạn trai Ngô
Đồng.”
Hai người tình tứ dán chặt lấy nhau, đi qua trước mặt Josef. Tới góc
phòng mới tách ra.
“Cảm ơn anh.”
Hướng Tá từ chối trả lời, anh nói: “Muốn uống nữa không?”
Cô suy nghĩ một chút: “Anh mời tôi à?”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy thì đi thôi.”
Cô đi trước, Hướng Tá trầm tư theo phía sau. Anh đè nén nỗi khao khát
đi đến bên cạnh cô.
Rốt cuộc cô có thể uống thêm bao nhiêu chai?
Rốt cuộc bao giờ cô mới bỏ xuống được dáng vẻ vờ như mạnh mẽ?
Nhìn cô ôm chai rượu không buông tay, Hướng Tá hiểu được, khi thanh
tỉnh cõ lẽ cô đã phải đeo lên chiếc mặt nạ quá tinh xảo, so với trước kia
càng ngày càng khó phát hiện.
Cũng khó trách cô thấy mệt mỏi, sống giả tạo như thế có thể không cực
khổ hay sao?
Cô không đến mức say khướt, cằm đặt ở trên quầy ba, ánh mắt trông
ngóng bartender mang đến chén rượu tiếp theo.
Nhân viên pha chế rượu vừa đưa tới, Hướng Tá vội đoạt lấy uống cạn,
yếu hầu bỏng rát. Anh muốn kéo cô xuống khỏi chiếc ghế cao, “Em say