Sáng sớm anh phải đi làm nên tắt luôn báo thức của cô, muốn cô ngủ
một giấc thật ngon. Sau đó anh dặn dò quản gia để ý đến cô. Nhưng mà cô
lại đem khuôn mặt tái nhợt này đến công ty –
Đây cũng là lỗi của anh sao?
Lệ Trọng Mưu ôm chặt Ngô Đồng, bị anh kẹp trong ngực, Ngô Đồng thử
đẩy ra nhưng không thành công, anh ấn sườn mặt của cô lên bả vai mình.
Động tác nhẹ nhàng nhưng không giảm lực chút nào.
Sự phẫn nộ của anh vừa đối diện với cô liền sụp đổ ngay tức khắc, Lệ
Trọng Mưu bất đắc dĩ cười, thì ra anh đã không thể điều kiển nổi chính bản
thân mình nữa.
Anh điều chỉnh cảm xúc: “Gần đây bận nhiều việc quá, anh cũng không
hy vọng phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lần sau anh sẽ chú ý.”
Anh sẽ cẩn thận, sẽ không để cô phải uống loại thuốc có hại cho sức
khỏe thế này.
“Không có lần sau.”
Cô cố giữ bình tĩnh, giọng nói mềm mại chôn trong ngực anh, nhưng
nghe ra, dường như là bất lực.
Lệ Trọng Mưu hiểu ý cười cười, rất nhanh anh giấu nụ cười ấy, nâng mặt
cô lên, nhướn mày, nhìn cô với vẻ phức tạp: “Em chắc không?”
Gần quá! Gần đến mức bóng dáng, hơi thở của anh đều rơi trên mặt cô.
Trong mắt anh không có chút gợn sóng, ẩn chứa nỗi lưu luyến cưng chiều,
liệu có người phụ nữ nào có thể chống cự nổi?
Suýt nữa Ngô Đồng lại rơi vào con ngươi đen nhánh đó, đúng lúc ngoài
toilet vang lên tiếng bước chân.