Tiếng thét ấy đâm thẳng vào tai Ngô Đồng, từ bếp truyền đến! Cô chạy
vội tới, hai đứa nhóc đang đứng ở cửa bếp, bên trong bốc cháy mù mịt, lửa
nóng bốc lên ngùn ngụt.
Chị Mã Lệ từng thử tắt bếp nhưng không được, tay chân cô ấy cuống hết
lên.
Đồng Đồng nghe thấy tiếng mở cửa, thằng bé nhìn Ngô Đồng liền chỉ
vào bếp cầu cứu: “Mẹ! Mẹ, bếp…!”
Ngô Đồng đi vào bếp, vừa chạm vào công tắc, một ngọn lửa bỗng lao
thẳng về phía cô.
Phía sau Trương Hàn Khả và Đồng Đồng thất thanh: “A~~~!!!” Hét lên
một tiếng, Ngô Đồng theo phản xạ có điều kiện nâng tay che mặt.
Cho dù động tác của cô có nhanh bao nhiêu cũng không thể thắng được
tốc độ của ngọn lửa đó.
Chưa đến một giây, có một đôi tay to lớn che kín mặt Ngô Đồng. Giây
tiếp theo, không biết bằng cách gì, chỉ thấy “Tạch!” một cái, ngọn lửa bị
dập tắt triệt để.
Quá trình đó diễn ra quá nhanh, Ngô Đồng còn chưa kịp nhìn rõ.
Lúc sau cô xem lại, hóa ra có một tấm khăn trải bàn được tẩm nước ướt
đẫm phủ lên mặt bếp, không còn chút khói lửa nào.
Ngô Đồng sực tỉnh, cô phát hiện mình đang được người nào đó ôm rất
chặt trong lòng.
Rất nhanh, và rất gần…
Ngô Đồng ngẩng đầu, thấy sườn mặt người đó, tay anh vẫn che trên mặt
cô. Còn cô, dường như cả người cô đang nép trong ngực anh. Mỗi lần anh