LƯU NGUYỆT HÀN TINH - Trang 242

mặc vào, kết quả là, nam nhân vật chính ngay đến nhìn cũng không thèm
nhìn một cái.

Lưu Nguyệt thất vọng cuối đầu, một mình ngồi trên bờ cát vẽ mấy cái

vòng tròn. Đột nhiên từ đâu đi đến một đám người, vây quanh nàng hỏi
“Biển! Mỹ nữ, em đi một người sao? Chúng ta cùng đi dạo nhé.” Lưu
Nguyệt ngẩng đầu nhìn bọn họ, rồi lễ phép lắc đầu. Nhưng là mấy người
này không thèm để ý, vẫn không chịu đi, tiếp tục khuyên “Cùng đi dạo nhé,
em ngồi một mình ở đây thì chán lắm.” “Đúng vậy đúng vậy, đi đi mà!” Sau
đó một người trong đám đó tiến lại kéo tay nàng, lúc này Lưu Nguyệt mới
cảm thấy có chút sợ, đột nhiên phía sau nàng có một cánh tay vươn ra, giúp
nàng ngăn bàn tay heo kia lại.

Sau đó chợt nghe thanh âm băng lãnh của Hiệp Hàm, “Cô ấy không đi

một mình.” Nói xong, Hiệp Hàm hướng nàng, cẩn thận nắm lấy tay Lưu
Nguyệt, kéo nàng rời đi, để lại một đám người chả hiểu chuyện gì đã xảy ra
vẫn đứng đực mặt tại đó.

Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xám ngoắc nhưng không kém

phần tuấn tú của Hiệp Hàm, vừa định cùng Hiệp Hàm giải thích, nàng căn
bản không biết những người đó. Hiệp Hàm lại mở miệng trước, hơn nữa
giọng điệu rất phẫn nộ, “Anh vừa đi có một chút, liền có một đám ruồi bọ
bu vào, em ăn mặc đẹp như vậy để làm gì cơ chứ!” Lưu Nguyệt khẽ nhếch
cái miệng nhỏ nhắn, có chút ngơ ngác nhìn Hiệp Hàm, nguyên lai y có chú
ý tới nàng, y còn nói hôm nay nàng ăn mặc rất đẹp, trong lòng nàng lập tức
ngọt ngào, sau đó chủ động đi lại kéo tay y, cười phi thường sáng lạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.