Sau đó, liền xảy ra một chuyện không tưởng. Vì Thiển Thiển biết bên
nàng chỉ có mỗi Hiệp Hàm đánh bóng, cho nên rất vô sỉ cố ý đem bóng
hướng Lưu Nguyệt mà đánh tới, Lưu Nguyệt vừa thấy bóng bay đến, theo
bản năng xoay người, Hiệp Hàm chạy lại tiếp cầu. Kết quả biến thành Lưu
Nguyệt bổ nhào vào lòng Hiệp Hàm, nháy mắt Hiệp Hàm cứng đờ, kết quả
cầu không bắt được, rơi trên mặt nước. Nhợt Nhạt đắc ý kêu to “Ha ha, các
ngươi thua, đổi tổ Diệp Hi!”
Ngay lúc Hiệp Hàm chuẩn bị đẩy Lưu Nguyệt ra một chút, định xoay
người tới một tảng đá ngầm ngồi xuống thì. Một kẻ da mặt mỏng lúc nào
cũng thẹn thùn như Lưu Nguyệt lại cố sống cố chết ôm chặt y, không cho y
đi. Hiệp Hàm gần như hóa đá, bất quá y nhìn thấy bộ dạng Lưu Nguyệt có
gì đó không đúng, sau đó cứng đờ hỏi “Làm sao vậy?” Lưu Nguyệt thiếu
điều muốn khóc “Dây áo của em bị tuột rồi.” ánh mắt Hiệp Hàm theo lời
nàng nói mà nhìn tới, quả nhiên hai sợi dây mảnh khảnh đang trôi bềnh
bồng trong nước. Ánh mắt Hiệp Hàm lập tức trở nên tĩnh mịnh, rồi không
thèm nghĩ ngợi nữa, ôm lấy Lưu Nguyệt hướng bên kia tảng đá ngầm đi tới.
Mấy người đang đùa giỡn bên kia, chẳng ai phát hiện ra bọn họ có bất
thường gì.
Cuối cùng đến bên này tảng đá ngầm, bởi vì có tảng đá che, mấy người
bên kia không nhìn thấy họ. Mặt Lưu Nguyệt xấu hổ đỏ bừng lên, lúng túng
không biết phải làm gì, chỉ biết cúi đầu dúi chặt vào lòng Hiệp Hàm. Cho
nên không thấy được cảnh, hai má Hiệp Hàm lúc ấy hơi hơi ửng đỏ, còn có
biểu tình không được tự nhiên lắm. Nhìn chăm chăm vào Lưu Nguyệt đang
ở trong lòng y, Hiệp Hàm thật sự hết cách, đành phải nhẹ nhàng đưa tay vào
nước, cầm lấy hai sợi dây kia, thay nàng buộc lại thành một cái nơ bướm.
Lưu Nguyệt tuy rằng không nhìn thấy biểu tình lúc ấy của y, nhưng nàng lại
cảm thấy tay Hiệp Hàm, không cẩn thận chạm vào lưng nàng, có chút run
rẩy.