Nàng thực kiên cường, nàng không khóc, chính là gắt gao nhìn hướng
cha mẹ bị chở đi. Thẳng đến khi nàng bị một người lạ mặt mang đi trên một
chiếc xe khác, đưa đến nơi này. Ngày đầu tiên tới đây, nàng nghiến răng cắn
chặt môi, không thèm nói chuyện với ai. Các sơ cũng biết được tấm thảm
kịch gia đình nàng, nên mọi người đều thực bao dung thông cảm nàng.
Nhưng là nàng đặc biệt độc lập, làm cho đám trẻ trong viện không hoan
nghênh sự tồn tại của nàng. Ở những chổ người lớn không chú ý tới, bọn họ
tụ tập lại nghĩ cách trêu chọc nàng. Lần nào nàng cũng không khóc không
nháo càng không đi cáo trạng, vì vậy bọn nhỏ lại càng có gan khi dễ nàng
hơn.
Một ngày nọ trong viện đặc biệt tổ chức một bửa tiệc long trọng, bởi vì
vợ chồng Tần thị người bỏ vốn thành lập cô nhi viện này đến. Việc này đối
với Yên Vũ mà nói một chút can hệ cũng không có, những cô cậu nhóc đều
vì chuyện này mà ăn mặc xinh đẹp lên đài trình diễn, còn nàng lại như trước
núp phía sau viện, ôm chú gấu teddy ngồi dưới tàng cây, lầm bầm những lời
chỉ có chính nàng cũng teddy nghe thấy. Sau lưng nàng là đại sảnh giáo
đường, bên trong truyền đến tiếng đồng ca vui vẻ, khoảng cách rất gần,
nhưng lại là bất đồng hai Thế Giới.
Bởi vì vợ chồng Tần thị tự mình đến, bữa sáng ngày đó của các nàng
thập phần phong phú, đem cháo trắng thay bằng bánh mì bơ. Toàn thể đám
nhóc đều rất quy củ ngồi trên bàn dùng cơm, cố gắng biểu đạt sự tốt đẹp
nhất làm cho vợ chồng Tần thị tán thưởng. Sau khi bửa cơm trưa kết thúc,
Yên Vũ mới bĩu môi theo cửa hông tiến vào, lặng lẽ cầm phần bánh mì bơ
của mình, thừa lúc mọi người không chú ý mà quay về hậu viện. Phía sau
một cặp con ngươi đen láy tò mò nhìn theo.
Nàng theo thói quen đi tới dưới tàng cây, ôm teddy nhẹ nhàng tựa vào
thân cổ thụ, cẩn thận lấy ổ bánh mì bơ ra. Đột nhiên nhớ tới thời điểm cha
mẹ còn sống, mỗi sáng sớm cũng chuẩn bị bánh mì bơ cho nàng như vậy.
Vì còn đang đắm mình trong hồi ức của bản thân, đương nhiên không chú ý