Tần Thiên vẫn dựa vào sô pha, khóe miệng mang theo ý cười thản
nhiên, hắn lẳng lặng nhìn mọi người. “Ta mời mọi người lên đây, kỳ thật
cũng vì chuyện này giải thích một chút, tuy rằng mọi người đều tiếp nhận ta
cùng Yên Vũ, nhưng là không giải thích rõ ràng, trong lòng vẫn sẽ còn gốc
rễ.” Lời hắn nói quả thật không sai, tuy rằng mọi người không nói, nhưng là
Yên Vũ trước sau chuyển biến đột nhiên quá, trong lòng ai cũng có chút
nghi ngờ.
Tần Thiên nâng tách café trên bàn nhẹ nhàng uống một ngụm, híp mắt
sắp xếp lại suy ý. Yên Vũ bất giác tựa bên cạnh hắn, Tần Thiên cảm giác
nàng có chút mất tự nhiên, nhẹ nhàng cầm tay nàng, sau đó ngẩng đầu lên
nhìn mọi người nhếch miệng cười khẽ, dùng một loại ngữ khí hoài niệm
nói. “Đây là một câu chuyện cũ.”
Phiên ngoại: Tần Thiên cùng Yên Vũ (1)
Yên Vũ vốn là một cô bé có chút tự bế, nàng chưa bao giờ chủ động
cùng những đứa trẻ khác chơi đùa, cả ngày ngồi xổm dưới cây đại thụ dọc
bùn, trên tay không bao giờ rời con gấu teddy. Trong cô nhi viện bọn nhỏ
cũng không thích nàng. Hơn nữa có đứa thấy nàng thường xuyên ôm gấu
teddy lầm bầm lầu bầu. Càng cảm thấy nàng không bình thường, vì thế toàn
bộ đám nhóc trong viện đều cho nàng là quái vật.
Nàng bị đưa đến nơi này khi mới hai tuổi, lúc ấy Lâu gia nhà nàng được
cho là giàu có, nhưng cha vì vay nặng lãi người ta không thể hoàn lại. Mà
xảy ra một màn kịch tình cẩu huyết, cha mẹ nàng nhảy lầu. Tuổi còn nhỏ
mà nàng đã bị đưa vào cô nhi viện, toàn bộ gia sản cùng nhà cửa đều bị cầm
gán nợ. Tuy rằng tuổi rất nhỏ, nhưng trong lòng nàng kỳ thật vẫn hiểu được,
vẫn nhớ như in cảnh cha mẹ nàng bị người dùng vải trắng che lại, sau đó bị
xe cấp cứu chở đi, trong nhà đều bị dán giấy niêm phong, ngoại trừ con gấu
teddy nàng gắt gao ôm trong lòng, còn lại đều bị đem đi mất.